Àm àm!
Một tiếng nổ lớn, mặt đất dưới chân ông ta, giống như nước sôi cuồn cuộn lên, người trong vòng mười mét chung quanh, toàn bộ bị ảnh hưởng.
Mười mấy chiến sĩ của Dũng Sĩ Doanh, toàn bộ bị xốc bay, nặng nề ngã xuống đất, hoặc là gãy tay hoặc gãy chân, đều bị trọng thương.
Trần Ninh nhìn thấy một màn này, hơi nhíu mày.
Hai mươi năm trước Tiêu Diêu vương đã danh chấn Thủ đô, xem ra quả thật có chút năng lực.
Anh bình tĩnh nói: “Diệp Tiêu Dao giao cho tôi, mọi người không cần ngăn ông ta.”
Giọng nói của Trần Ninh không lớn, nhưng toàn hiện trường có thể nghe thấy.
Các chiến sĩ Dũng Sĩ Doanh liền không ngăn cản Diệp Tiêu Dao nữa, tiếp tục toàn lực công kích đại quân Diệp gia.
Diệp Tiêu Dao trầm mặt, bước nhanh về phía Trần Ninh.
Trên người ông ta tản mát ra một cỗ khí thế vô cùng cường đại, mỗi một bước đi ra, mặt đất giống như đều run rẫy.
Tốc độ của ông ta nhìn như chậm nhưng thực sự thì rất nhanh, rất nhanh đã đi tới trước mặt Trần Ninh.
“Chiến thần Hoa Hạ, hôm nay Diệp mỗ tôi, muốn sát thần.”
Âm thanh Diệp Tiêu Dao tràn ngập sát ý, quần áo không gió mà lay.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Đừng nói nhảm nhiều!”
Diệp Tiêu Dao giận dữ nói: “Nếu cậu vội vàng đi đầu