Rốt cuộc ông ta nhận ra thực tế, không còn cuồng loạn như vừa rồi.
Không đủ, ánh mắt ông ta nhìn Trần Ninh vẫn tràn ngập oán hận như trước.
“Trần Ninh, cậu thật tàn nhẫn, tôi đánh giá thấp thật rồi, dẫn đến tối nay lật thuyền trong mương.”
“Nhưng thật không nên đắc ý, Diệp gia chúng ta sẽ không bỏ qua như vậy, mặt khác Hạng lão cũng sẽ không tha cho thật.”
“Cậu cứ chờ trả giá đắt đi!”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên, thản nhiên nói: “Ông không nói tôi còn thiếu chút nữa quên mắt Hạng gia, ông đừng lo, sau khi tôi thu dọn Diệp gia các người, quay đầu lại sẽ cùng Hạng gia tính sổ thật tốt.”
Diệp Tiêu Dao thẳng ngực, ngẳng lên vét máu loang lỗ khuôn mặt, ngạo nghễ nói: “Trần Ninh, tối nay tôi sơ suất mắt Kinh Châu, tôi ngã tôi nhận.”
“Tôi đi trước một bước, nhưng tôi sẽ đợi cậu trên đường Hoàng Tuyền.”
*So với cậu đắc tội Hạng lão, lần này lại động đến Diệp gia chúng tôi, Hạng lão tuyệt đối không thể để cậu tùy ý tiếp tục càn rỡ, thời kỳ chét của cậu cũng chỉ mấy ngày nay.”
Diệp Tiêu Dao vừa nói xong.
Bỗng nhiên, xa xa chiếu tới một chùm ánh sáng rực rỡ, còn kèm theo tiếng động cơ xe ầm ầm truyền đến.
Giống như có vô số phương tiện, đang lao thẳng về phía này.
Diệp Tiêu Dao vốn đã chuẩn bị thản nhiên chịu chết, nhìn thấy xa xa xuất hiện rất nhiều xe cộ, ánh mắt không khỏi sáng ngời, giống như người chết đuối nhìn