Trần Ninh ở trong quân, chính ra chính, phó ra phó, trong quân cũng không thiên vị.
Cho nên anh cũng không biết, vì xưng hô phó chủ nhiệm của anh mà đắc tội người.
Nhưng, tuy rằng anh không biết nguyên nhân đắc tội Lưu Lai Đức, nhưng có thể từ thái độ giọng điệu của Lưu Lai Đức, phát hiện được sự địch ý của Lưu Lai Đức đối với anh.
Anh khẽ cười nói: “Chưa nói tới thăng chức, giống như anh, đều là phục vụ nhân dân.”
Thật vậy, bắt kể là Đại đô đốc cũng được, phó chủ nhiệm văn phòng Giáo dục cũng được, hoặc Hoàng Thiên Thuận, lãnh đạo nhỏ của Sở giáo dục Thành phố Trung Hải cũng được, đều là công chức nhân dân, đều phục vụ nhân dân.
Lưu Lai Đức nghe vậy lại nhíu mày.
Lúc này, Hoàng Thiên Thuận đã cười nói: “Trần Ninh là người bảo vệ gác cổng của một bộ phận ở thành phố Trung Hải chúng tôi, nhưng các anh không nên xem thường cậu ấy, thân thủ của cậu ấy vô cùng lợi hại, một người có thể đánh máy chục người.”
Hóa ra là một người bảo vệ gác cổng!
Lưu Lai Đức với mấy người khác nghe vậy, đều nhịn không được nở nụ cười ha ha.
Lưu Lai Đức cười mỉm nhìn Trần Ninh, cười nhạo: “Mẹ nó, đều là phục vụ nhân dân, thua thiệt cậu nghĩ ra được.
Con mẹ nó một người gác cổng, vậy có thể giống như chúng tôi, có thể gọi phục vụ nhân dân không?”
Hoàng Thiên Thuận nghe vậy sắc mặt biến đổi, ông ta sợ Trần Ninh tức giận, càng sợ Trần Ninh tức giận đánh Lưu Lai Đức.
Vì thế, ông ta vội vàng kéo Trần Ninh ngồi xuống, cười tròn trịa nói: “Nói đùa nói đùa, công việc mà thôi, nào có tôn ti chỉ tranh!”
Ông ta quay đầu nói: “Phục vụ, lấy một chai rượu vang tốt, tôi uống hai ly với những bạn học này.”
Lưu Lai Đức lại nói: “Không cần kêu phục vụ lấy những thứ rác rưởi đó, tôi tự mang theo rượu.”
Nói xong!
Ông ta lấy hai chai rượu vang từ dưới bàn của mình, đặt chúng trên bàn.
Hai chai rượu này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng nhìn kỹ, lại khác thường.
Trên chai rượu vang đơn giản, dán một tờ giấy.
Trên giấy có hoa văn rồng, còn viết một dòng bút lông: rượu đặc cung