Hai người Mã Hiểu Lệ và Đồng Kha tiến lên, đỡ Tống Trọng Bân, an ủi ông không cần so đo với những người này, không đáng giá.
Trần Ninh và Tống Sính Đình cũng đi tới, mặt Tống Sính Đình phủ đầy khiếp sợ, hỏi: “Cha, đây xảy ra chuyện gì?”
Tống Trọng Bân thấy con gái và con rễ, nét mặt già nua tất cả đều là vui mừng, kích động nói: “Con gái, Trần Ninh thật sự có thể làm. Nó nói đem toàn bộ đám côn đồ đánh cha bắt tới nói xin lỗi cha, không ngờ thật sự tất cả đều bắt được.”
Tống Sính Đình quay đầu nhìn về Trần Ninh, ngạc nhiên nghỉ ngờ nói: “Làm sao anh làm được?”
Trần Ninh chỉ vào Vương Tri Hành đội trưởng đội hình cảnh bên cạnh, cười nói: “Anh báo cảnh sát xử lý, năng lực đội trưởng Vương bọn họ xuất chúng, lập tức bắt được tên côn đồ này.”
Cả nhà Tống Sính Đình tin là thật, rối rít vội vàng nói cảm ơn một nhóm hình cảnh Vương Tri Hành.
Vương Tri Hành liền vội vàng nói: “Không dám nhận không dám nhận, những việc này đều là trách nhiệm của chúng tôi.”
Đồng Kha nên cạnh thì mắt len lén trợn trắng, anh rễ này, lại đang giả bộ khiêm tốn, đang lừa gạt cả nhà chị cô!
Sắc mặt khó coi nhất, dĩ nhiên là Hồng Vĩnh Trung.
F Những hình cảnh này của Vương Tri Hành, ngày thường bắt tội phạm, thường xuyên mang người tới bênh viện kiểm tra.
Vì vậy bọn họ Hồng Vĩnh Trung và Vương Tri Hành cũng thường xuyên đồng thời xuất hiện, ông ta đương nhiên biết Vương Tri Hành vị nhân vật lớn này.
Chính mắt thấy Vương Tri Hành đối với Trần Ninh cũng cung kính , viện trưởng Lê Hải Ba đối với Trần Ninh kính sợ như vậy.
Còn có thấy tận mắt thấy kết quả thê thảm của đám côn đồ đánh cha vợ Trần Ninh kia.
Cả người Hồng Vĩnh Trung run rẫy, mồ hôi như mưa rơi, lòng muốn chết cũng có.
Nếu như có thể quay lại, cho dù như thế nào vào thời điểm Tống Trọng Bân bị đánh ông ta cũng không dám bỏ trốn.
Nếu như có thể quay lại, cho dù như thế nào cũng không dám không cứu chữa cho Tống Trọng Bân, cũng không dám vô lễ với Trần Ninh.
Đáng tiếc, tất cả đã trễ rồi.
Bây giờ ông ta hận không được tìm kẽ đất hở để trốn, để cho Trần Ninh bọn họ không chú ý tới ông ta.
Nhưng mà, lúc này ánh mắt Trần Ninh đã rơi vào trên người ông ta.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ông còn không qua đây nói xin lỗi với không có tư cách đảm nhiệm bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi, tôi tuyên bố cậu bị đuổi.”
Sắc mặt Hồng Vĩnh Trung trong nháy mắt như tro tàn, bởi vì vấn đề y đức bị đuổi, sẽ có rất nhiều bệnh viện không dám mời ông ta, tiền đồ của ông ta coi như bị phá hủy.
Sau khi viện trưởng Lê tuyên bố đuổi Hồng Vĩnh Trung, cũng không nhìn ông ta lần nào nữa.
Mà quay đầu nhìn về Tống Trọng Bân, ôn hòa nói: “Tống tiên sinh, vết thương của ông, đích thân tôi xử lý cho ông, mời đi bên này.”
“Được, mời viện trưởng dẫn đường.”
Tống Trọng Bân vẫn là lần đầu tiên có được loại đãi ngộ này.
Đội trưởng đội hình cảnh tự mình đem côn đồ bắt tới nói xin lỗi với ông, đích thân viện trưởng bệnh viện tự xử lý vết thương cho ông.
Nét mặt già nua của ông không khỏi đắc ý, đồng thời cũng vui mừng nhìn Trần Ninh đỡ ông.
Trong đầu nghĩ: Đều nói con rễ coi như là nửa con trai, con rễ này của ông, có thể so với con trai người khác còn tốt hơn.
Ngày thứ hai, nhà máy dược phẩm tập đoàn Ninh Đại, ở Phượng Hoàng Xung cử hành nghi thức khởi công, chính là tuyên bố thi công.
Đám lãnh đạo thành phố, còn có rất nhiều nhân vật của giới thượng lưu Trung Hải, cũng tham dự nghi thức khởi công lần này.
Các phương tiện truyền thông lớn, tranh nhau đưa tin.
Câu lạc bộ thẫm mỹ Quý Phu Nhân, phòng vip.
Chúc Thừa Dương và Lục San San, đang nhìn trên tỉ vi đưa tin nhà máy dược phẩm của tập đoàn Ninh Đại chính thức khởi công.
Lục San San cầm điều khiển từ xa lên, đùng tắt ti vi, hận hận nói: “Lão già giáo sư Giang này không biết nghĩ như thế nào, nhiều tập đoàn thực lực mạnh về chế thuốc như vậy, ông ta đều không chọn, hết lần này tới lần khác đem quyền đại diện thuốc vắc-xin ngừa ung thư gan cho Tống Sính Đình.”
Chúc Thừa Dương híp mắt nói: “Dáng dấp Tống Sính Đình khá tốt, ngay cả người mẫu nỗi tiếng trên ti vi, cũng không đẹp bằng cô ta.”
Lục San San kinh ngạc: “Có ý gì?”
Chúc Thừa Dương nhàn nhạt nói: “Sắc đẹp đối với nữ nhân mà nói, là vốn liếng lớn nhất. Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bảo sao giáo sư Giang không cho Tống Sính Đình một chân.”
“Chu U vương đốt lửa lừa chư hầu, là vì nụ cười của Bao Tự(‘). Giáo sư Giang đem quyền đại diện thuốc cho Tống Sính Đình, cũng không phải là không thể hiểu.”
Lục San San mở to hai mắt: “Anh nói là tiểu tiện nhân Tống Sính Đình kia lợi dụng sắc đẹp của cô ta, cấu kết với giáo sư Giang, mới lấy được quyền đại diện thuốc vắc-xin đó?”
Chúc Thừa Dương mỉm cười nói: “Trừ cái này ra, tôi cảm thấy không có bắt kỳ nguyên nhân để giáo sư Giang lựa chọn đem quyền đại diện giao cho tập đoàn Ninh Đại của Tống Sính Đình.”
Lục San San: “Tôi nói Tống Sính Đình cái hàng nát này, làm sao lại lấy được quyền đại diện, hơn nữa lão già Giang Nam Phong kia, còn bảo vệ cô ta như vậy, thì ra là như thế.”
Lục San San nói tới chỗ này, ánh mắt vô tình hay hữu ý nhìn chằm chằm Chúc Thừa