Hạng Thủy Nghiên mang theo máy vệ sĩ, đi tới bên cạnh Trương Viễn.
Cô ta cười lạnh nói: “Đại đô đốc nói anh nghe không rõ ư, lập tức quỳ xuống cho Đại đô đóc.”
Trần Ninh cười như không cười: “Bảo tôi quỳ xuống, anh ta còn không xứng, anh ta quỳ xuống cho tôi thì còn tạm.”
Trần Ninh nói xong, tay trái vươn ra, đặt lên vai Trương Viễn, hơi dùng sức.
Trương Viễn cảm giác tay Trần Ninh nặng như núi.
Áp lực đến mức hắn đứng không vững, hai đầu gối quỳ nặng nề trên sàn cứng.
Àm!
Đầu gối dập trên sàn nhà, quần đầu gối đều đập vỡ, máu tươi cũng chảy ra, đau đến mức Trương Viễn nhe răng nhếch miệng, nước mắt đều toát ra.
Con giận của Trần Ninh còn chưa nguôi, giơ tay lên, tay năm tay mười, ba ba ba máy cái tát, chính trở tay đánh lên mặt Trương Viễn, đánh đến Trương Viễn da tróc thịt bong, mặt đầy máu tươi.
Hạng Thủy Nghiên trừng tròn mắt, miệng mở ra, vẻ mặt không dám tin, run giọng n ần Ninh, anh… lá gan anh thật to, thậm chí ngay cả Đại đô đốc cũng dám đánh.”
Đại đô đốc?
Trần Ninh cười như không cười nhìn Trương Viễn quỳ trước mặt anh, bị anh đánh đến mặt đầy máu.
Trong lòng anh buồn cười, lại có người dám ở Thủ đô mạo danh Đại đô đóc, thật sự là to gan lớn mật.
Anh cười khẽ: “Dựa vào anh ta, cũng xứng làm Đại đô đốc?”
Hạng Thủy Nghiên cười lạnh nói: “Trương tiên sinh không xứng, chẳng lẽ anh xứng sao?”
“Trần Ninh, đại hoạ sắp giáng xuống đầu anh, anh xong nôi.”
Trần Ninh đang muốn lạnh lùng vạch trần Trương Viễn, trước mặt mọi người chứng minh Trương Viễn là giả.
Nhưng…
Lúc này, Đồng Kha mang vẻ mặt hoảng hốt chạy tới.
Cô khẩn trương kéo Trần Ninh qua, trong mắt tràn ngập lo lắng, nhỏ giọng khuyên nhủ: