Trần Ninh cười cười: “Đáng tiếc, tôi coi là thật.”
Trần Ninh nói xong, liền phân phó Điển Chử: “Anh ta không muốn quỳ xuống học chó kêu, anh giúp anh ta, để cho anh ta ngoan ngoãn thực hiện đánh cuộc.”
Phó Văn Bân tức giận nói: “Ai dám động đến tôi!”
Theo Phó Văn Bân rống giận, máy vệ sĩ bên cạnh anh ta, cũng kịp thời bảo vệ trước mặt anh ta, tức giận nhìn nhóm người Trần Ninh.
Thế nhưng, Điển Chử được Trần Ninh ra lệnh, phảng phát không có chút nào để những vệ sĩ này vào mắt, bước nhanh đi về phía Phó Văn Bân.
Phó Văn Bân thấy Điển Chử thật sự muốn động thủ với anh tal Anh ta cười lạnh: “Thật đúng là có người muốn chết, người đâu, bắt anh ta lại.”
“Vâng!”
Mấy vệ sĩ, đáp lời mà động, giống như mấy con sói đói, như tia chớp nhào tới Điển Chử.
Điển Chử hừ lạnh một tiếng: “Tìm đường chết!”
Nói tiếp, giơ tay lên chính là một quyền.
Bịch!
Nắm đấm của Điển Chử, đánh trúng trước mặt tên xung phong ở phía trước, trực tiếp đánh cho xương mặt tên kia vỡ nát, mặt máu tươi ngửa đầu ngã xuống.
Tiếp theo, Điển Chử ra tay như gió, nặng nề như núi.
Bịch bịch bịch…
Trong chốc lát, máy vệ sĩ của Phó Văn Bân đã toàn bộ bị Điển Chử đánh bay.
Cái gì?
Phó Văn Bân không dám tin nhìn Điển Chử, thủ hạ ngốc nghếch của Trần Ninh, lại lợi hại như vậy, đánh ngã tất cả vệ sĩ của anh ta?
Điển Chử đánh ngã máy vệ sĩ, bước chân không ngừng, tiếp tục đi về phía Phó Văn Bân.
Sắc mặt Phó Văn Bân sắc bén nói: “Anh dám động thủ hạ của tôi, tôi cảnh cáo anh đừng loạn nữa, toàn bộ khu vực đảo Mộng Ảo nơi này, đều thuộc về Phó gia tôi.”