“Cái gì? Tiểu Cường chết và ngay cả câu lạc bộ bắn súng cũng bị phong tỏa!”
Lục Thương Thiên vừa từ lò hỏa táng ra cũng vô cùng giật mình khi nghe tin Tăng Hoa Cường gặp nạn.
Và ngay cả hai cánh tay đắc lực của hắn ta là Long Uyên và Hỗ Phù cũng cảm thấy khó tin.
Tần Tắn cười khổ nói với Lục Thương Thiên: “Đúng vậy, đây là tin tức mới nhất mà tôi nhận được. Nghe nói Tiểu Cường chính là hung thủ gây ra thảm kịch du thuyền No. Princess năm đó.
Hiện giờ có rất đông đặc công vây quanh trường bắn, ngay cả phóng viên cũng không vào được.”
Lục Thương Thiên cau mày nói: “Làm sao ngay lúc này Tiểu Cường lại xảy ra chuyện, đừng nói là có liên quan đến Trần Ninh đấy chứ?”
Long Uyên cười nói: “Nghe nói thảm kịch của No.Princess năm đó, hung thủ là một bí ẩn. Cho dù Trần Ninh có điều tra Tiểu Cường thì cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy điều tra ra được Tiêu Cường là hung thủ.”
Hỗ Phù cũng ồm ồm nói: “Nhị ca nói đúng, loại vụ án xa xưa, chưa giải quyết được như vậy chắc chắn là do cảnh sát điều tra từ lâu, Tiểu Cường đã sớm lọt vào tầm ngắm chỉ là trùng hợp hôm nay mới động thủ mà thôi.”
Lục Thương Thiên liên tục gật đầu, cảm thấy hai người anh em kết nghĩa của mình nói rất có lý.
Chuyện này có lẽ là cảnh sát đã để mắt tới Tăng Hoa Cường từ lâu, không có liên quan gì đến Trần Ninh.
Ông ta hơi tức giận nói: “Hai tên Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo đúng là được thần may mắn chiếu mệnh, lại để cho bọn hắn trốn thoát một kiếp.”
Long Uyên cúi xuống nhìn lọ đựng tro cốt của Lục San San trên tay, ông ta lo lắng nói: “Đại ca, ở trong thành phố Thiên Hải này, sau khi chúng ta mang tro cốt của cháu gái về thì phải xử lý thế nào bây giờ?”
Lục Thương Thiên không nói gì, Hỗ Phù đã trầm giọng nói: “Đại ca, nhị ca, hai người mang tro cốt của cháu gái về trước đi còn em ở lại lấy cái mạng nhỏ của Trần Ninh.”
Nghe vậy, Lục Thương Thiên hơi chần chừ hỏi: “Tam đệ, em có thể làm được không?”
Hỗ Phù không thích nghe những Lời này vì vậy ông ta lớn tiếng nói: “Đại ca, anh đang nói cái gì vậy? Năm đó, Hỗ Phì em cùng anh kết nghĩa, tung hoành Giang Nam, vô số trận chiến. Cao thủ bị em chém giết không được một ngàn thì cũng được tám trăm. Chỉ một tên Trần Ninh tôm tép nhãi nhép, trong nháy mắt là em có thể giết chết, anh lo lắng cái gì?”
Tấn Tắn cũng mở miệng nói: “Anh Lục, còn có tối ở đây!” “Với trí tuệ của tôi và vũ lực của anh ba đây thì ở Trung Hải không có ai có thể địch nổi, tên Trần Ninh đó càng không đáng nhắc tới. Anh Lục, anh yên tâm đi!”.
Cục Thương Thiên và Hô Phù cùng nhìn Tấn Tắn, sau đó ông ta cười đáp: “Được, vậy thì tôi và Long Uyên trước tiên mang tro cốt của San San về Thiên Hải an táng trước. Mấy ngày nữa lại đến Trung Hải, hai người các ngươi trước giám sát Trần Ninh cho thật kĩ, không cần gấp gáp, nóng nảy, chờ bọn ta trở lại thì động thủ.
Hổ Phù và Tân Tắn đồng thanh đáp: “Được!”
Tuy nhiên, trong lòng Hỗ Phù ai nghĩ: Chỉ là một tên Trần Ninh nhãi nhép, chẳng khác gì giết gà giết chó, tại sao phải chờ đại ca và nhị ca trở lại?
Trần Ninh đưa Đồng Thiên Bảo đến bệnh viện, khi anh trở về nhà thì đã là năm giờ chiều.
Tống Sính Đình cũng đã trở về nhà, cô cùng Đồng Kha, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ mang theo Tống Thanh Thanh chuẩn bị đi ra ngoài.
Trần Ninh kinh ngạc hỏi: “Mọi người đi đâu vậy?”
Tống Sính Đình cười nói: “Trần Ninh, anh về thật đúng lúc. Cha mẹ Đồng Kha sắp đến sân bay Trung Hải vì vậy chúng ta đang chuẩn bị đi đón dì và chú!”
Hóa ra là mẹ của Đồng Kha, chị gái của Mã Hiểu Lệ đến Trung Hải!
Trân Ninh lập tức cười nói: “Vậy anh đi với mọi người!”
Sau đó cả gia đình lái hai chiếc BMW đi thẳng đến sân bay Trung Hải.
Bời vì đã là giờ tan tầm nên đường có chút tắc nghẽn khiến bọn họ đến sân bay Trung Hải muộn năm phút đồng hồ.
Ở cổng sân bay, một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng đang nghiêm mặt đứng đợi, ánh mắt và vẻ mặt tràn đầy giận dữ.
Cặp vợ chồng trung niên này chính là cha mẹ của Đồng Kha, Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chỉ.
Đồng Hán Đông không vui, phàn nán với vợ: “Gia đình em gái em vẫn chưa đến? Thật đúng là rừng thiêng nước độc thì tạo ra con người xảo trá, chẳng những phục vụ sân bay của thành phố Trung Hải rác rưởi mà tất cả người ở đây đều là quỷ nghèo, xảo trá.”
“Biết rõ là năm rưỡi chúng ta sẽ xuống sân bay mà đã muộn năm phút rồi vẫn chưa xuất hiện.”
Vẻ mặt Mã Bảo Chi cũng tràn đầy tức giận, hùng hùng hỗ hỗ nói: “Năm đó, em gái em bắt chấp sự phản đối của gia đình mà đến cái nơi quái quỷ này, hơn nữa còn gả cho một tên đàn ông nhu nhược, kém cỏi. Nghe nói, mấy năm nay đều trải qua vất vả, khổ cực, không chừng hiện tại còn không có xe để đi mà đến đón chúng ta bằng xe công cộng cũng nên.”
Đồng Hán Đông hừ lạnh: “Nếu như không phải con gái chúng ta dự định sẽ đến chỗ này làm việc thì anh nhất định không tới gặp em gái và em rễ của em, anh ghét nhát là liên hệ với đám dân quê này.”
Mã Bảo Chỉ: “Nếu không phải vì Tiểu Kha thì em cũng chẳng muốn nhìn thấy bọn họ.”
Ngay khi cả hai đang hùng hỗ chửi rủa thì hai chiếc BMW phóng tới.
Sau đó cả gia đình Trần Ninh và Đồng Kha bước ra từ hai chiếc xe hơi.
Đồng Kha vui vẻ kêu lên: “Cha, mẹ!”
“Ai ui, Tiêu Kha, cha mẹ nhớ con muốn chết!”
Đồng Hán Đông cùng Mã Bảo Chỉ cũng tràn đầy vui vẻ ôm chằm lấy con gái.
“Chị, anh rễ,