Trần Ninh lãnh đạm nhìn Đại Ngưu: “Không phải anh nói Thạch lão đại tới đây thì tôi sẽ chết sao?”
Đại Ngưu nằm bò trên mặt đất, cả người run lên, không nói nên lời.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nói đi!”
Đại Ngưu run rẫy nói: “Trần tiên sinh, tôi sai rồi, tùy anh xử lý.”
Trần Ninh không nói gì, tầm mắt rơi vào tên say rượu định quấy rối Tống Sính Đình cách đó không xa.
Tên say đó vốn chỉ giả vờ say, nhìn thấy Đại Ngưu quỳ xuống cầu xin Trần Ninh, thì cũng chút do dự có nên quỳ xuống cầu xin lòng hay không?
Đúng lúc còn đang do dự thì anh ta đột nhiên đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Trần Ninh.
Toàn thân anh ta như bị điện giật, quỳ bụp xuống thật mạnh, mồ hôi đầm đìa nói: “Trần tiên sinh, tôi sai rồi, tôi không nên quấy rối Trần phu nhân.”
Trần Ninh không bình luận, quay đầu hướng về Thạch Thanh nói: “Cậu nhìn hay người bọn họ có phải là hơi béo rồi không?”
Thạch Thanh liếc nhìn Đại Ngưu ục jch và tên giả vờ say rượu với cái bụng bia, rồi nói: “Đúng vậy!”
Trần Ninh gật gật đầu, nhàn nhạt ra lệnh: “Vậy cậu cho hai người bọn họ giảm cân đi, mỗi người giảm hai lạng.”
Thạch Thanh sau nghe vậy lập tức hiểu ra, Trần Ninh muốn dạy dỗ Đại Ngưu và kẻ say rượu này.
Theo quy tắc của đạo, nêu giảm một lạng thì chính là chặt đứt một ngón tay, giảm hai lạng thì chính là chặt đứt hai ngón tay.
Thạch Thanh liếc nhìn Đại Ngưu sắc mặt tái nhợt gật đầu: “Vâng, thiếu gia!”
Thạch Thanh đứng dậy ra lệnh cho thủ hạ: “Kéo hai tên này vào phòng tạp vụ.”
Ngay sau đó, Đại Ngưu và em họ của anh ta được đưa vào phòng tạp vụ, tiếp theo tiếng la hét đau đớn phát ra từ phòng tạp vụ.
Thạch Thanh bước ra từ phòng tạp vụ với vết máu mờ trên quần áo.
Mọi người ở hiện trường nhìn nhau, mặc dù họ không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng tạp vụ.
Nhưng cũng có thể đoán ra hai người Đại Ngưu hẳn đã có một bài học nghiêm khắc.
Thạch Thanh kính cần nói với Trần Ninh: “Thiếu gia, hai người bọn chúng đã bị dạy bảo theo yêu cầu của anh rồi. Hơn nữa em cũng đã gặng hỏi ra một chút chuyện. Theo lời khai của chúng, có người đã chỉ điểm chúng làm việc này.”
Trần Ninh khẽ cau mày: “Ai kêu bọn chúng đến gây rắc rối?”
Thạch Thanh nói: “Nghe nói chính là Hiên thiếu, là đại thiếu gia của gia tộc Âu Dương, một trong tứ trụ ở Giang Nam, Âu Dương Hiên.”
Trần Ninh kinh ngạc: “Tôi không quen biết Âu Dương Hiên, tại sao anh ta lại phái người tới gây rối cho tôi?”
Thạch Thanh ghé sát tai Trần Ninh thì thầm: “Theo lời kể của Đại Ngưu, có vẻ như chính vợ chồng Đồng Hán Đông đã nhờ Hiên thiếu làm việc này.”
Trần Ninh nghe vậy lập tức hiểu ra.
Anh xua tay: “Được rồi, không có gì, tôi biết hét rồi.”
Thạch Thanh cung kính nói: “Thiếu gia, nếu không còn gì em xin phép được lui xuống trước, nếu có chuyện gì thì cứ gọi em, chúng em lập tức xuất hiện.”
Thạch Thanh dẫn đám thủ hạ của anh ta nhanh chóng biến mắt trong tầm nhìn của Trần Ninh.
Cả nhà Tống Sính Đình Đình đều vô cùng khó hiểu, thi nhau nói Trần Ninh và Âu Dương gia không quen biết nhau, cũng chưa từng đối phó nhau, tại sao nhà Âu Dương gia tộc lại phải tìm người đến gây rối?
Nét mặt vợ chồng Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chỉ lại rất kỳ quái, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Họ không ngờ thân thủ Trần Ninh lại lợi hại như vậy, đám người Đại Ngưu không phải là đối thủ của Trần Ninh.
Càng không ngờ Trần Ninh lại có mạng lưới nhân thủ rộng rãi như vậy, ngay cả Thạch lão đại của Đại Ngưu là Thạch Thanh nhìn thấy Trần Ninh cũng phải quỳ xuống gọi thiếu gia.
Hai vợ chồng vừa nhìn thấy Thạch Thanh thì thầm vào tai Trần Ninh thì đã biết mình bị lộ.
Trần Ninh hẳn đã biết rằng mấy người Đại Ngưu là do vợ chồng họ tìm đến.
Lúc này, hai vợ chồng đang sợ hãi nhìn Trần Ninh.
Thì vừa hay Trần Ninh cũng nhìn đến bọn họ.
Hai bên nhìn nhau, Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chi sợ hãi.
Trần Ninh không vạch trần bọn họ, ngược lại chỉ cười như không cười hỏi: “Chú dì, còn hát nữa không?”
Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chỉ vội vàng lắc đầu: “Không hát nữa, không hát nữa, chúng ta trở về khách sạn, tạm biệt…”
Đồng Hán Đông và vợ nhanh chóng