Thành phố Trung Hải, nhà máy khai thác gỗ Tây Lâm.
Trên mặt đất bãi khai thác, vô số mảnh gỗ chồng chất lên nhau đang bốc cháy ngùn ngụt.
Phía trên ngọn lửa có một chiếc nồi sắt rất lớn.
Cái nồi sắt này rộng hai mét, chứa dầu đầy một nửa, ngọn lửa lớn đang đun sôi dầu trong vạc, phát ra tiếng nổ tí tách dọa người.
Cách chảo dầu không xa, Đồng Kha và cha mẹ cô đều bị trói chặt, miệng bị dán băng dính.
Tất cả đều vô cùng kinh hãi, khóc lóc vật vã giãy dụa nhưng vô ích.
Long Uyên mặc áo choàng trắng ngồi trên ghế sa lon, đôi mắt híp lại. Đứng cạnh ông ta là 18 thuộc hạ sát khí bừng bừng, chính là 18 Lang Ky của Lục gia.
Xung quanh còn có năm mươi người đàn ông đều mặc vest đen, tất cả đều là những thuộc hạ xuất sắc nhất của Lục gia.
Long Uyên nhìn cái chảo dầu lớn đang dần dần được đun sôi, trong mắt hiện lên tia điên cuồng, hung hãn nói: “Trần Ninh vậy mà dám công khai gửi cho đại ca tôi bức tranh địa ngục chảo dầu, ha ha, hôm nay tôi sẽ đưa cả nhà em dâu của hắn ta lên chảo dầu trước!”
Nói xong ông ta ra lệnh cho thủ hạ của mình ở bên cạnh: “Gọi điện thoại cho Trần Ninh!”
Ngay sau đó, thủ hạ của ông ta gọi điện thoại cho Trần Ninh rồi đưa điện thoại cho Long Uyên.
Long Uyên dương dương đắc ý nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, cả nhà em dâu của mày đều ở trong tay tao, tao định cho cả nhà bọn họ vào chảo dầu.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Long Uyên, ông là đang tìm chết.”
Long Uyên cười lạnh: “Tao đúng là đang tìm chết, nhưng người chết lại là người nhà mày, không phải tao. Chỉ còn mười phút nữa là chảo dầu này sẽ sôi hoàn toàn, nếu mày có thể xuất hiện trước mặt tao trong vòng mười phút thì tao có thể suy nghĩ chuyện dùng mạng sống của mày để đổi lấy mạng sống của cả nhà em dâu mày.”
“Tuy nhiên, tao sẽ không nói cho mày biết bây giờ tao đang ở đâu. Nếu mày không thể đến kịp vậy thì mày đợi để nhận cha xác chết chiên dầu đi!”
“Thế nào, có phải là rất lo lắng, rất tức giận nhưng lại rất bất lực không? Đây kết cục khi mày gửi cho đại ca của tao bức tranh địa ngục chảo dầu!”
“Ha ha, chính là mày đã hại chết cả nhà em dâu, từ nay về sau mày sẽ sống trong cảm giác tội lỗi và đau đớn!”
Long Uyên điên cuồng chế nhạo Trần Ninh, còn dương dương đắc ý nói: “Có phải là rất muốn biết tao đang ở chỗ nào đúng không? Rất muốn cứu cả nhà em dâu mày phải không, ha ha, mày gọi tao là cha một tiếng thì tao có thể cân nhắc nói cho mày biết vị trí hiện tại của tao.”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Không cần, tôi đã đến rồi!”
Long Uyên nghe vậy thát thanh: “Cái gì?”
Lúc này Long Uyên và người của hắn ta đã nhận ra 3 chiếc xe địa hình màu đen đang hùng hồ lao vào từ bên ngoài bãi khai thác gỗ.
Ba chiếc xe địa hình màu đen nhanh chóng lao đến chỗ mấy người Long Uyên.
Sau khi chiếc xe địa hình dừng lại, Trần Ninh, Điển Chử, Đồng Thiên Bảo và Bát Hỗ Vệ ra khỏi xe.
Long Uyên kinh ngạc nhìn Trần Ninh, không ngờ Trần Ninh lại tìm đến đây nhanh như vậy.
Ông ta đưa điện thoại cho thuộc hạ bên cạnh, sau đó đứng dậy, với vóc người cao gần hai mét, ông ta tự đắc nhìn mấy người Trần Ninh, nhếch miệng cười nói: “Ha ha, xem ra tao đã đánh giá thấp thực lực của Trần Ninh mày ở Trung Hải. Vậy mà mày lại có thể tìm tới đây.”
“Nhưng mày đến cũng vừa hay, so với giết cả nhà em dâu mày thì tao càng muốn giết mày hơn.”
Trần Ninh liếc mắt nhìn Long Uyên, lạnh lùng nói: “Dựa vào ông sao? Không xứng!”
Đôi mắt Đan Phong đang khép hờ của Long Uyên đột nhiên mở ra, ánh mắt như điện xẹt, sát ý như băng giá, hắn ta hét lớn: “Nếu thêm 18 Lang Ky của Lục gia ở bên cạnh và năm mươi vị cao thủ Lục gia ưu tú thì sao?”
Long Uyên vừa nói xong thì mười tám tên Lang Ky của Lục gia ở bên cạnh ông ta cùng năm mươi tên thuộc hạ tay cầm kiếm katana cùng nhau bước lên phía trước, đồng thanh hét lên: “Giết!”
Mấy chục tên này khiến người ta cảm thấy một luồng khí như một đội quân hùng mạnh, cho người ta cảm giác áp bức như một đám mây đen đang bao trùm cả thành phó.
Nhưng mà Trần Ninh vẫn khoanh tay đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi Bát Hỗ Vệ: “Bát Hỗ Vệ các anh thấy mười tám Lang Ky của Lục gia thế nào?”
Từng người từng người một trong Bát Hỗ Vệ đứng sừng sững, ngắng cao đầu, đồng thanh nói: “Chỉ là một lũ ô hợp, gà rừng chó hoang!
Trần Ninh cười nói, nhìn Long Uyên ở đối diện: “Ông nghe thấy chưa?”
Long Uyên tức giận: “Ha ha, hôm nay tao muốn xác minh xem, là Bát Hỗ Vệ của mày lợi hại hay là mười tám Lang Ky của Lục gia tao mạnh.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Đến đấu đi!”
Long Uyên tức giận hét lên: "Giết bạn chúng, không chừa một ai” "Giết!”
Mười tám tên Lang Ky và năm mươi cao thủ ưu tú của Lục gia đều di chuyển ngay lập tức, giống như một dòng nước đen, giết chết đám người Trần Ninh,
Điển Chử hét lên: Động thủ!”
Lời vừa nói xong, Điển Chử và Đồng Thiên Bảo ao lên trước, Bát Hỗ Vệ cũng theo sau, tất cả mọi người đều bừng bừng tinh thần chiến đấu, ai cũng không muốn bị bỏ lại phía sau
Hai bên như hai dòng điện va chạm dữ dội, bắt đầu chém giết.
Trần Ninh đường như không để ý tới trận chiến trước mặt, anh hoàn toàn không quan tâm trận chiến trước mặt, ánh mắt chỉ rơi xuống cha người Đồng Kha đang bị