Tống Hiến cực kỳ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Ông ta tức giận phân phó cho Tống Thanh Tùng: “Triệu tập tất cả các thân thích của chỉ Tống gia nhà ông. Tôi muốn tổ chức hội nghị gia tộc, chấp hành gia pháp!”
Tống Thanh Tùng nghe vậy, không dám chậm trễ, lập tức phải người triệu tập người của tất cả các phòng.
Mọi người trên dưới gia tộc, đều phải chạy lại tham gia hội nghị khẩn cáp.
Rất nhanh mọi người đã nhao nhao chạy đến.
Đến vợ chồng Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ, cũng nghe chuyện mà chạy đến.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nhìn thấy Tống Hiến đều vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì tống gia ở Giang Nam là tông chính, mà tống Gia ở Trung Hải chỉ được xem là một chỉ nhỏ.
Ở trong mắt Tống Trọng Bân, Tống gia chỉ chính vẫn là cao cao tại thượng, cao đến nỗi không thể với tới.
Không ngờ tối trưởng bối trong Tông gia chính tông, vậy mà lại đích thân chạy đến thành Trung Hải.
Ông sợ hãi mà cung kính hàng lễ: “Trung Hải Tống gia, Tống Trọng Bân, bái kiến Tam gia.”
Mã Hiểu Lệ cũng thấp thỏm hành lễ: “Bái kiến Tam gia.”
Tống Hiến ngồi trên ghế bành, Tống Thanh Tùng và Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bình như chúng tinh phủng nguyệt mà vây quanh ông ta.
Ông ta nhìn qua Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ, cười lạnh nói: “Ha ha, Tống Trọng Bân, cậu cũng xứng họ Tống?”
Tống Trọng Bân nghe vậy, trợn tròn mắt, sợ hãi hỏi: “Tam gia sao lại nói vậy, có phải là cháu có chỗ nào làm sai, mời Tam gia chỉ rõ.”
Tống Hiên nâng tách trà lên, thổi nhẹ trên mặt nước, giống như đại lão gia sau đó lấy nắp trách trà gợn gợn mấy cái, sau đó mới nhấp một ngụm, lúc này mới lạnh lùng nói: “Cậu dạy dỗ ra một đứa con gái thật là tốt!”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cực kỳ kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Tống Hiến.
Tống Hiến hừ lạnh nói: “Trước khi đến thành phố Trung Hải, có nghe nói hai người có đứa con gái là Tống Sính Đình, chưa kết hôn mà đã có con, đem mặt mũi nhà họ Tống đều vứt sạch!”
“Lần này tôi đến Trung Hải là muốn dìu dắt Tống gia mấy người một chút.”
“Nhưng không ngờ Tống Sính Đình lại không biết tốt xấu, ngỗ nghịch bát hiếu, không để Tam gia tôi đây vào mắt, còn dung túng để cho Trần Ninh đánh bị thương hai thuộc hạ của tôi.”
“Cái gì?”
“Tiểu Đình dung túng cho Trần Ninh đánh người của Tam gia bị thương?”
Tống Trọng Bân Và Mã Hiểu Lệ sợ hãi, Tống Trọng Bân run rầy nói: “Tam gia, con gái của cháu không phải loại ngỗ nghịch bát hiếu, chuyện này có phải có hiểu lầm gì đó hay không?”
Tôn Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ trợn to mắt, không dám tin.
Nhưng hai người bọn họ không biết đầu đuôi sự việc, bây giờ cũng không cách nào nhận biết được thật giả.
Tống Hiến hừ một tiếng, quay đầu hỏi người tuỳ tùng bên cạnh: “Dựa theo gia pháp của Tống thị chúng ta, không biết dạy con, phải bị phạt như thế nào?”
“Bẩm Tam gia, dự theo gia pháp Tống thị của chúng ta, không biết dạy con, tạo ra hậu quả xấu, quất năm roi.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nghe vậy, sắc mặt rắng bệch.
Tốn Hiến híp mắt, cười lạnh nói: “Đã vậy, có ai không, đem Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ kéo ra ngoài. Chấp hành gia pháp, mỗi người quất năm roi.”
Tống Hiến vừa nói xong, đám thủ hạ ông ta mang theo. Lập tức có bốn người ra khỏi hàng, cưỡng ép lôi Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ lên, kéo ra ngoài.
Còn có hai thủ hạ, lầy ra hai cái roi da doạ người.
Cái roi da này là để chấp hành gia pháp, bên trong có dây tơ thép, lúc bình thường thì cường nam tráng nữ cũng chỉ có thể chống đỡ mười roi.
Kiểu văn ôn nhu nhược như Tống Trọng Bân, hoặc là kiểu phụ nữ như Mã Hiểu Lệ chỉ cần năm roi thôi mà đã đòi mạng rồi.
Tống Trọng Bân Và Mã Hiểu Lệ bị doạ cho mắt xám như tro, lúc bị kéo ra ngoài, thậm chí còn quên mắt phản kháng.
Tống Thanh Tùng bây giờ mới lên tiếng: “Tam gia, khoan đã.”
Tống Hiến đưa tay, ra hiệu cho thuộc hạ dừng lại, nhàn nhạt hỏi: “Lão gia tử, có gì muốn nói?”
Tống Thanh Tùng lên tiếng xin xỏ: “Vợ chồng Tống Trọng Bân không biết dạy con, bọn họ là nên bị trừng phạt. Tống Sính Đình và Trần Ninh làm bị thương Tam gia là tội ác tày trời.”
“Nhưng mà tôi hy vọng, Tam gia có thể xem xét, cho bọn họ một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Tốn Hiến hip mắt: “Lấy công chuộc tội, làm thế