Trần Ninh và những người khác về đến nhà, Đổng Kha cũng vừa mới đưa Tống Thanh Thanh từ nhà trẻ trở về.
Thấy người nhà Tống Sính Đình sắc mặt có vẻ không đúng, Đồng Kha hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Tống Sính Đình chỉ đơn giản kể lại câu chuyện, Đồng Kha nghe xong tức giận nói: “Gia tộc cái gì, người thân cái gì, chỉ là một bầy sói lang”
“Khi họ nhận thấy công ty của chị có tiền đồ sáng lạn liền muốn cố gắng hết sức để giành lấy nó, thật là khủng khiếp.”
Mã Hiểu Lệ cũng không kém phần tức giận, sắc mặt của cha con Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình đều trầm xuống rõ ràng là rất thất vọng về người nhà của mình.
Trần Ninh vừa trêu chọc con gái vừa lạnh nhạt nói: “Ai không có ý tốt mọi người cũng không cần quá coi trọng. Chúng ta cứ là chính mình và sống tốt cuộc sống của chính mình.”
Tống Sính Đình nghe vậy, ánh mắt lấy lại tinh thần chiến đấu.
Cô ngẳng đầu lên và nói với Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ: “Bố mẹ, Trần Ninh nói đúng. Từ hôm nay trở đi, chúng ta nên tập trung sinh lực vào tập đoàn Ninh Đại và làm việc chăm chỉ.”
Tống Trọng Bân cũng gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần chúng ta làm cho tập đoàn Ninh Đại ngày càng lón mạnh. Cho dù là ông cụ hay là Tống thị, ai dám coi thường chúng ta, ai dám bắt nạt chúng ta?”
Trong nửa tháng tiếp theo, Tống Sính Đình và Tống Trọng Bân tập trung toàn bộ sức lực cho công việc.
Nhà máy dược phẩm ở Phượng Hàng Xung bước đầu đã hoàn thành, dây chuyền sản xuất đầu tiên đã được lắp đặt, và lứa công nhân đầu tiên cũng đã được tuyển dụng và đào tạo.
Giáo sư Giang dẫn Đồng Kha và các nhân viên kỹ thuật khác chính thức đóng quân trong nhà máy dược phẩm để giám sát quá trình sản xuất vắc xin ung thư gan.
Tống Sính Đình còn đang lo lắng nhà họ Tống sẽ tới trả thù trong khoảng thời gian này, nhưng điều làm cô không ngờ đến đó là nhà họ Tống lại im lặng, điều này khiến cô hơi an tâm.
Sau những nỗ lực của toàn thể cán bộ công nhân viên xí nghiệp dược phẩm, một lô thuốc mẫu đầu tiên để sản xuất hàng loạt vắc xin ung thư gan đã sớm được sản xuất.
Tống Sính Đình ngay lập tức gửi các mẫu vắc xin đến Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm để kiểm tra.
Nếu suôn sẻ, sẽ không mất nhiều thời gian liền có thể nhận được đạt chuẩn quốc gia đến lúc đó có thể tiêu thụ rộng rãi trên thị trường.
Nhưng điều mà Tống Sính Đình không bao giờ ngờ tới là Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm đã thông báo cho Tập đoàn Ninh Đại đến lấy kết quả xét nghiệm vào sáng hôm sau.
Cô đã đưa một số giám đốc điều hành công ty đến Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm.
Viên Hải Phi, Phó cục trưởng Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm, đã đích thân tiếp Tống Sinh Đình và nhóm của cô.
Viên Hải Phi lạnh lùng ném một bản sao kết quả kiểm tra cho Tống Sính Đình, trên đó có một chữ thập đỏ lớn và ba chữ: Thất bại!
Tống Sính Đình mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Phó Cục Viên, anh có phải làm nhầm rồi không?”
Viên Hải Phi bắt đầu lên mặt, không nhẫn nại nói: “Sao có thể nhằm chứ?”
Tống Sính Đình cho biết: “Đối với vắc xin của chúng tôi, sau khi giáo sư Giang hoàn thành quá trình nghiên cứu và phát triển tại viện nghiên cứu, ông đã gửi mẫu đến các cơ quan liên quan để kiểm tra nghiêm ngặt. Kết quả của các cuộc thử nghiệm đều hoàn hảo.”
“Tại sao những lô hàng mẫu mà chúng tôi sản xuất bây giờ lại thất bại?”
Viên Hải Phi hừ lạnh một tiếng: “Vắc xin do giáo sư Giang ở viện nghiên cứu sản xuất thì không có vấn đề gì, nhưng sau khi Tập đoàn Ninh Đại của các người tiếp quản thì vắc-xin sản xuất ra lại không đạt tiêu chuẩn. Rõ ràng đây là vấn đề sản xuất của Tập đoàn Ninh Đại các người.”
Tống Sính Đình không chắc chắn, nhưng