Sau bữa tiệc, Vương Đạo Phương và Trần Ninh đã trò chuyện riêng về Đường Bắc Đầu.
Vương Đạo Phương nói: “Thiếu soái, sau khi thi thể của Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu được đưa về thành phố Thiên Hải, Đường Bắc Đầu không hề thu liễm. Thậm chí còn bảo con trai út Đường Thiên Quyền sử dụng mối quan hệ trong quân để thăm dò tôi.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên: “Ông ta nghe ngóng ông điều gì?”
Vương Đạo Phương nói: “Ông ta nói rằng Điển Chử đã phái một trung đoàn để giúp anh giết Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu. Chuyện này là tôi phái Điển Chử làm hay là tự Điển Chử đã làm chủ quyết định.”
Vương Đạo Phương nói đến đây còn bổ sung thêm: “Cho đến bây giờ, họ vẫn nghĩ Điển Chử là một đại tá bình thường!”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Vậy ông thả tin tức cho ông ta nói chuyện này không liên quan tới ông.”
Vương Đạo Phương cau mày: “Vậy thì đám người Đường Bắc Đầu không phải là sẽ đến làm phiền cậu sao?”
Trần Ninh cười và nói: “Bá Vương thổ địa Đường Bắc Đầu này đã đã khơi dậy thành công sự chú ý của tôi. Những gì ông ta làm đã khiến tôi quyết tâm phải tiêu trừ ung bướu ở Giang Nam này. Vì vậy, kể cả ông ta không đến tìm tôi gây phiền phức thì tôi cũng sẽ từ từ giải quyết với ông ta.”
: Vương Đạo Phương nghe xong liền trầm giọng nói: “Nếu đã muốn động vào ông ta thì cần phải dùng thủ đoạn sắm sét, điều động mấy vạn quân, trực tiếp ông ta!”
Trần Ninh lắc đầu: “Đường Bắc Đầu trước đây từng là tỉnh trưởng tỉnh Giang Nam, nhân mạch của ông ta từ lâu đã ở khắp Giang Nam. Sau 20 năm thâm căn cố đề, con trai ông ta và vô số đệ