| Bọ Cạp cười khẩy, vung tay ra lệnh: "Đánh! Đánh tàn phế tên ngông cuồng này cho tôi."
Ngay sau đó, bọn đàn em phía sau gã hung hăng xông về phía Trần Ninh.
| Tuy Đồng Kha đã đầu óc mơ hồ, tinh thần không tỉnh táo, nhưng cô vẫn biết chuyện gì đang xảy ra, bèn túm chặt áo sơ mi của
Trần Ninh theo bản năng.
Một tên giơ tuýp sắt lên định đập vào đầu Trần Ninh.
Song anh giơ chân đá trúng đầu gối của đối phương trước.
Rắc! Tên này bị Trần Ninh đá gãy đầu gối luôn. Gã hét lên thảm thiết rồi quỳ sụp xuống trước mặt anh.
Trần Ninh không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
Tiếp đó, lại có hai tên cầm dao cùng lao đến gần anh.
Hai chân Trần Ninh nhanh như chớp, đá trúng ngực cả hai tên này làm chúng phụt máu, ngã bay ra ngoài.
Trần Ninh như hổ vào bầy cừu, lại tựa như đang dạo bước trên sân vắng. Anh bế Đồng Kha, mỗi một bước đi lại có thêm đối thủ kêu la thảm thiết và ngã gục trước mặt anh.
Bọ Cạp không ngờ Trần Ninh lại giỏi đến vậy, đám thuộc hạ của gã không có một ai địch lại anh.
Gã móc ra một con dao găm sắc bén, gầm nhẹ một tiếng rồi nhào tới Trần Ninh như báo săn.
Trần Ninh giơ cao chân, đá vào giữa cằm Bọ Cạp.
Rắc! Tiếng gãy xương vang lên.
Bọ Cạp lập tức bay ra ngoài như con diều đứt dây.
Bốp! Gã đập vào tường ngoài hành lang, sau đó trượt xuống dọc vách tường, đi đời nhà ma.
Đám Tiêu Lỗi sợ hết hồn, muốn chạy trốn nhưng hai chân run lẩy bẩy, không có sức lực.
Bởi vì sợ quá nên không chạy nổi.
Lúc Trần Ninh đã chết Bọ Cạp, vừa hay anh dừng lại trước mặt Tiêu Lỗi, nhìn gã chằm chằm.
Tiêu Lỗi đối diện với ánh mắt Trần Ninh, chợt có cảm giác như bị sét đánh. Anh ta run lẩy bẩy, sau đó quỳ sụp xuống trước mặt Trần Ninh.
Anh ta run rẩy há miệng, muốn xin tha, nhưng cứ run cầm cập, không nói thành lời.
Trần Ninh lạnh lùng cụp mắt nhìn xuống Tiêu Lỗi đang quỳ trước mặt mình và run rẩy vì sợ. Anh bình tĩnh cất lời: "Phiền mày | lau màu trên giày giúp tao."
Tiêu Lỗi nghe thế thì trợn