Lúc này, mặt Chúc Cửu Linh thâm trầm, đặc biệt đáng sợ.
Anh ta giống như rắn độc dịch vào sát người Lý Thủy Tiên, giơ tay vỗ nhẹ vào mặt cô ta, nói với giọng điệu đáng sợ: "Cô nói gì, lặp lại lần nữa?"
Lý Thủy Tiên hoảng sợ nhìn Chúc Cửu Linh, cả người run rẩy nói: "Không, không có gì... Tất cả đều là do em làm, ý tưởng là do em nghĩ ra, hacker cũng là do em tìm, không hề liên quan gì tới cậu cả Chúc và cậu Lục hết"
Chúc Cửu Linh thâm trầm nói: "Cô chắc chứ?"
Lý Thủy Tiên gật đầu lia lịa, liên tục nói: "Em chắc, em chắc chắn."
Chúc Cửu Linh thỏa mãn nói: "Vậy chờ lát nữa nếu cô bị bắt, cô hẳn phải biết nên nói thể nào đấy. Hậu quả sau khi nói sai, không chỉ cô sẽ chết, rất nhiều người nhà họ Lý cô cũng sẽ chết, biết chưa?"
Trong mắt Lý Thủy Tiên đầy hoảng sợ: "Vâng, em biết rồi."
Chúc Cửu Linh xoay người nói với Lục Thanh Vân: "Cậu Lục, tôi thấy chúng ta nên đổi chỗ khác uống rượu thôi. Cũng tiếp tục bàn xem chúng ta hợp tác thế nào, làm sao lấy được quyền sản xuất và tiêu thụ vắc-xin phòng bệnh ung thư gan từ trong tay của Hoa Đà điên."
Lục Thanh Vân mỉm cười nói: "Được!"
Hai người dẫn theo đám tùy tùng và nhanh chóng rời khỏi đó.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Thủy Tiên. Cô ta làm nhiều việc ác, tối nay cuối cùng phải tự mình nhận lấy kết cục thảm hại, cô ta không nhịn được òa khóc.
Đáng tiếc cô ta có khóc cũng vô ích, tất cả những điều này đều là do cô ta tự chuốc họa vào thân, trên đời này không có thuốc hối hận.
Không bao lâu, một đội cảnh sát hình sự đã phá cửa xông vào, còn có phóng viên của đài truyền hình Trung Hải đi theo quay và truyền hình trực tiếp.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nghiêm túc nói với Lý Thủy Tiên: "Cô Lý, cô có liên quan đến rất nhiều vụ án. Trong đó bao gồm chuyện cô thuê hacker xâm nhập đài truyền hình, bịa đặt nói xấu cố Tổng Sính Đình. Mời cô theo chúng tôi về phối hợp điều tra"
Lúc này.
Trong nhà hàng Dạo Bước Trên Mây.
Cả nhà Tống Sính Đình và rất nhiều khách khứa đang xem hành động truy bắt được chiếu trực tiếp trên ti vi.
Thấy cảnh Lý Thủy Tiên bị cảnh sát bắt, tất cả mọi người đều hoan hô.
Đồng thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trần Ninh cũng càng thêm sùng bái.
Tổng Sính Đình không nhịn được, hỏi Trần Ninh: "Sao anh làm được vậy?"
Trần