Lời chỉ trích của Tổng Sính Đình khiến cả nhà Tống Thanh Tùng đồng loạt nhìn sang.
Nhìn thấy Tổng Sính Đình, Tống Thanh Tùng không còn ân cần ôn hòa như vài ngày trước bán đất cho Tổng Sính Đình nữa, mà thay vào đó là vẻ mặt đầy thờ ơ.
Ông ta thản nhiên nói: “Tiểu Đình đến đấy à, thấy người lớn trong nhà không hỏi han mà còn phát cáu cái gì thế?”
Tổng Sính Đình tức giận hỏi: “Ông nội, rõ ràng mọi người biết mảnh đất ở khu Phượng Hoàng có vấn đề, tại sao còn bán cho cháu. Thế này chẳng phải ông cố ý lừa cháu à?"
Tống Thanh Tùng bật cười: “Có vấn đề à, vấn đề gì, sao tôi không biết?”
Tống Sính Đình đáp: “Mảnh đất đó thuộc khu bảo tồn sinh thái, không thể dùng để khai phá được, đừng nói ông nội với mọi người không biết chuyện này.”
Tống Thanh Tùng chớp mắt: “Ồ, có chuyện này à, tôi thật sự không biết đấy!”.
Tổng Sính Đình nghe thể thì tức giận, không ngờ ông nội lại trơ trẽn như vậy, đến lúc này rồi mà còn bảo không biết.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng nén cơn giận, sau đó bình tĩnh nói: "Ông nội, mảnh đất này thuộc khu bảo tồn sinh thái, không thể khai phá được.
Mảnh đất này đã có vấn đề, cháu muốn đề nghị hủy giao dịch lần này. Công ty chúng cháu trả lại đất cho ông, mọi người hoàn lại tiền cho công ty chúng cháu, thế nào?”
Tống Thanh Tùng nghe thế thì sa sầm mặt mày: “Hà, giao dịch của chúng ta đã kết thúc rồi, làm gì có chuyện nuốt lời.”
Tổng Sính Đình vội nói: “Nhưng đất có vấn đề."
Tổng Thanh Tùng lạnh lùng cắt ngang: “Đó là vấn đề của công ty các người, tôi chỉ chịu trách nhiệm bán đất cho các người, đầu có đảm bảo với các người có thể khai phá đất đầu”
Tống Sính Đình rơm rớm nước mắt: “Ông nội, đây rõ ràng là ông lừa cháu!”
Tống Thanh Tùng cũng lười diễn với Tống Sính Đình nữa rồi, ông ta cười khẩy nói: “Lừa cô thì thế nào, thương trường thì không có tình nghĩa cha con, huống chi cô còn là đứa cháu gái tôi không thích.
Tôi bảo muốn cổ phần công ty của cô, cô cũng đâu có đồng ý bán cho tôi, dựa vào đầu mà tôi không thể lừa có chứ?
Nếu không phục thì có thể kiện tôi, nhưng mà tôi dám chắc cho