Tưởng Thiên Hổ vừa dứt lời, hai tên côn đồ đứng gần Trần Ninh nhất đã lập tức xông về phía Trần Ninh và Tổng Sính Đình.
Một tên muốn kéo cánh tay Tống Sính Đình, một tên khác giơ dao găm lên và đâm về phía Trần Ninh.
Trần Ninh nhấc chân, đá hai phát nhanh như chớp.
Bịch bịch hai tiếng, hai tên đồng thời bay ra ngoài. Một tên đụng ngã giá áo, một tên khác đập vào trên vách tường, sau đó từ từ trượt xuống.
Cả hai đều bị gãy xương sườn, miệng phun ra máu.
Tưởng Thiên Hổ thấy thế, con ngươi hơi co lại và kinh ngạc nói: "Giỏi thật, chẳng trách không sợ gì, hóa ra là có chút bản lĩnh. Mọi người cùng lên đi."
Tưởng Thiên Hổ vừa dứt lời, đám côn đồ bên cạnh gã nhào về phía Trần Ninh giống như đàn sói vồ mồi.
Trần Ninh kéo tay Tống Sính Đình chậm rãi đi về phía trước như đôi tình nhân đang đi dạo.
Anh tiện tay vung cái thước dẻo trong tay lên.
Bốp!
Cái thước dẻo chỉ rộng bằng ngón út quất vào trên mặt một tên côn đồ với lực mạnh không thua gì roi thép.
Mặt tên côn đồ bị đánh cho da tróc thịt bong, máu bắn ra, hắn lập tức kêu thảm và ngã xuống.
Lại một côn đồ khác xông lên, giơ con dao phay chém về phía Trần Ninh.
Nhưng con dao phay của hắn còn chưa hạ xuống, thước mềm trong tay Trần Ninh đã vào một cái, quấn lấy cánh tay hắn.
Trần Ninh vung tay lên, tên côn đồ này đã bị quăng ra ngoài, còn đụng ngã mấy tên đồng bọn.
Mỗi lần Trần Ninh bước một bước, nhất định sẽ có một đối thủ kêu thảm và ngã xuống, không chết cũng trở thành kẻ tàn phế.
Một bước giết một người trong truyền thuyết chắc hẳn cũng chỉ có vậy.
Mấy tên côn đồ còn lại nhìn thấy đều cảm giác tim mình giá lạnh, không dám xông lên nữa.
Chúng đồng loạt nhìn về phía đại ca của mình, Tưởng Thiên Hổ.
Tưởng Thiên Hổ cũng chấn động trước bản lĩnh và khí thế của Trần Ninh. Trần Ninh không chỉ có bản lĩnh lợi hại, hơn nữa còn vô cùng bình tĩnh.
Anh bình tĩnh đến mức dường như không hề để ý tới đám người trước mặt, chỉ muốn đi qua, dặn người đặt may hai bộ quần áo mà thôi.
Anh thờ ơ đá văng những chướng ngại vật chặn đường.
Cả đời Tưởng Thiên Hổ đã trải qua trăm trận chém giết, đối thủ bị gã giết chết cũng hơn trăm người, được dân xã hội đen gọi là Chém Trăm Người.
Nhưng đối mặt với Trần Ninh như vậy, lần đầu tiên gã cảm thấy không tự tin.
Chẳng qua ông hai đã căn dặn gã phải đưa Trần Ninh về, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.
Tưởng Thiên Hổ tức giận hét lên một tiếng để tăng cao khí thế, sau đó cầm một con dao găm và hung hăng lao về phía Trần Ninh như hổ bay trên trời.
Trần Ninh nhấc chân đá một phát long trời lở đất.
Bich!
Chân Trần Ninh đã trúng ngực của Tưởng Thiên Hổ, gã bay ra ngoài, đập mạnh xuống trước mặt thợ may Lỗ Đại Hải.
Ngực gã lõm xuống, rõ ràng xương ngực đều bị đá nát.
Gã phun ra một ngụm máu, hoảng sợ nhìn Trần Ninh, không thể nào hiểu được