Đám người Tống Thanh Tùng đua nhau lắc đầu, nói Trần Ninh còn dám khoác lác, đúng là mặt dày.
| Mặt Tổng Sính Đình đỏ lên, cô muốn bịt miệng Trần Ninh lại để anh bớt nói khoác vài câu.
| Vợ chồng Vương Đạo Phương đi vào hội trường tiệc, nhìn trái nhìn phải như đang tìm ai đó.
Chẳng mấy chốc Vương Đạo Phương đã trông thấy Trần Ninh cách đó không xa, tức thì đáy mắt đong đầy niềm vui.
Nếu không phải ông ấy biết tin tối nay Trần Ninh sẽ xuất hiện thì ông ấy chẳng tới tham dự tiệc tùng kiểu này.
Vương Đạo Phương nhìn thấy Trần Ninh, đang định dẫn vợ tới chào hỏi anh.
Nhưng đúng lúc này, Lục San San mặc váy dài màu đỏ, trang điểm xinh đẹp như một đóa hồng nở rộ lại dẫn theo đám thuộc hạ Tu La xuất hiện.
Cô ta đi giày cao gót, bước nhanh đến chỗ vợ chồng Vương Đạo Phương rồi tươi cười như hoa bắt chuyện: "Chào Vương tướng quân và bà Vương! Tôi rất vinh hạnh và các vị đã tới!"
Vương Đạo Phương vốn muốn đến chào hỏi Trần Ninh nhưng tự dưng lại bị Lục San San cản đường. Ông ấy lạnh nhạt đáp: "Vốn dĩ tôi không tham gia mấy sự kiện kiểu này, nhưng biết tin người mà tôi rất kính trọng sẽ xuất hiện nên tôi và vợ mới đến đây chào hỏi cậu ấy"
Những người ở đây nghe xong đều sững sờ.
Rốt cuộc thì người được Vương tướng quân kính trọng là ai?
Lục San San cũng thoáng sửng sốt, nhưng lập tức nở nụ cười kèm lời giải thích: "Chắc hẳn người đức cao vọng trọng mà Vương tướng quân vừa nhắc đến là ông Đường phải không? Tiếc là ông Đường có việc đột xuất, không thể đến dự bữa tiệc tối nay" Quay lại web truyện t a m l i n h nhé
Mọi người nghe Lục San San giải thích như vậy, đều tỏ vẻ đã hiểu.
Còn tưởng nhân vật đáng gờm nào khiến Vương tướng quân cũng phải kính trọng, thì ra là ông Đường Giang Nam Vương. Vậy thì chẳng có gì lạ.
Dù sao phía nam có một câu nói thế này: phía nam có rối ren hay không là do ông Đường quyết định.
Cá giới kinh doanh lẫn giới chính trị đều phải duy trì quan hệ tốt với ông Đường, nếu không thì rất khó đặt chân ở phía nam.
Chẳng qua mọi người không ngờ rằng đến cả nhân vật tầm cỡ như Vương Đạo Phương cũng tôn kính ông cụ đến vậy.
Vương Đạo Phương thấy đám người Lục San San hiểu lầm nhưng cũng chỉ cười khẩy, không thèm giải thích thêm.
Lục San San cười híp mắt nói: "Có lẽ ông Đường không đến khiến Vượng tướng quân cảm thấy thất vọng. Tôi cũng áy náy, băn. khoăn