Quả nhiên, hàng loạt binh lính dưới quyền Vương Đạo Phương đã khống chế hội trường, bắt đầu dọn dẹp.
Ông ấy nhìn khách khứa ở hội trường một vòng rồi lạnh lùng nói: "Những người không liên quan đến chuyện hôm nay có thể | rời khỏi đây."
Mọi người nghe vậy, rối rít rời đi.
Tuy bọn họ rất muốn xem diễn biến tiếp theo, nhưng rõ ràng là chuyện này không tốt lành gì, nếu ai dám ở lại thì chưa biết chừng lát nữa không đi được đâu.
Vì vậy, mọi người đi hết.
Ngay cả gia đình Tống Thanh Tùng cũng rời đi theo.
| Chẳng mấy chốc, hội trường tiệc rộng lớn chỉ còn lại Trần Ninh và Tổng Sính Đình, vợ chồng Vương Đạo Phương và một đội
binh lính, cùng với Lục San San và đám thuộc hạ của cô ta.
Trần Ninh nhìn Lục San San vẫn chìm trong cú sốc, chưa tỉnh táo lại. Anh hỏi: "Bây giờ cô còn muốn tôi quỳ xuống không?"
Hiện tại Lục San San bị mười khẩu súng tiểu liên chĩa vào, thuộc hạ của cô ta cũng bị bắt hết.
Nếu người bình thường rơi vào tình cảnh này thì e là đã sợ bay màu rồi.
Nhưng Lục San San không sợ, lại còn dần bình tĩnh lại.
Cô ta nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt như đang quan sát anh thật kỹ một lần nữa, lạnh lùng lên tiếng: "Trần Ninh, xem ra tôi đã coi thường anh rồi.
Không ngờ anh lại được Vượng tướng quân bảo vệ, anh được lắm!"
Cô ta cười gần: "Lần này tôi sẩy chân, tôi nhận.
Cùng lắm là tội giết người chưa thành. Với địa vị và thực lực của nhà họ Lục chúng tôi, tôi vào nhà giam dạo một vòng là được ra ngoài ngay"
Cô ta vừa nói vừa thong thả đi về phía Trần Ninh.
Khi đến trước mặt anh, cô ta ghé sát vào tai anh thì thầm như rắn độc thè lưỡi: "Tương lai còn dài, kẻ cười cuối cùng mới là người giỏi nhất. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Phía nam là địa bàn của nhà họ Lục chúng tôi. Tôi và gia đình anh đều sống ở phía Nam.
Không phải lần nào anh và gia đình mình cũng may mắn được Vương tướng quân che chở đâu."
Nói đến đây, Lục San San nhìn Tống Sính Đình bên cạnh Trần Ninh và nở nụ cười ác độc: "Cô Vợ giẻ rách của anh trông