Phía bắc, thành phố Ký Châu.
Bên trong biệt thự của gia đình họ Trần!
Phu nhân Hải Tâm đang ngòi trên ghế.
Gương mặt cau lại.
Quản gia trưởng của nhà họ Trần – Vương Phúc đứng trước mặt bà mà khóc cạn nước mắt: “Thưa bà, tên sức sinh Trần Ninh thật độc ác.”
“Cậu ta đã đánh đập con trai tôi đến què quặt rồi đem nó về.
Bà nhất định phải làm chủ cho con trai tôi!”
Bà Hải Tâm an ủi: “Lão Vương, đừng buồn.
Tôi vừa mới nhận được tin là Trần Ninh đã xúc phạm Ba Triệt – quân phiệt Thiên Trúc ˆ “Ba Triệt đã đích thân đến Hoa Hạ để giết Trần Ninh để trả thù cho em trai mình.”
“Trần Ninh nhất định sẽ chết.
Không cần chúng ta đích thân làm việc đó.
Cứ chờ tin tức về cái chết của Trần Ninh đi.”
Khi bà Hải Tâm nói đến đây, liền bỗ sung thêm: “Về phần con trai ông Vương Vũ bị Trần Ninh tàn tật.
Gia đình Trần gia chúng tôi sẽ chịu mọi chỉ phí điều trị.
Ngoài ra, tôi sẽ bồi thường riêng cho ông 10 triệu.”
Vương Phúc quỳ lạy bà Hải Tâm nói: “Thưa bà chủ, lão nô chỉ muốn nhìn tên khốn khiếp Trần Ninh sớm chết đi.”
Bà Hải Tâm điềm đạm nói: “Nó sống không được mấy ngày đâu!”
z “Còn nữa, ngày mốt là sinh nhật lần thứ 60 của lão gia.
Ông an bài yến tiệc cho đàng hoàng, không được để sai sót.”
Vương Phúc cung kính nói: “Vâng, thưa bà chủ!”
Giang Nam, thành phố Trung Hải.
Tại cổng của tiểu khu Giang Bân!
Ông chủ bất động sản Lưu Vạn Thuận, cùng hàng chục nhân viên bảo an, đang ngăn cản nhóm người của Tống Nguyên Minh.
Lưu Vạn Thuận nghiêm nghị nói: “Băng nhóm lớn như mấy người, khí thế hừng hực như vậy.
Tới chỗ nhỏ của chúng tôi làm gì.”
Tống Nguyên Minh lạnh lùng hỏi: “Tống Sính Đình có phải sống ở đây không?”
Lưu Vạn Thuận cảnh giác hơn khi nghe điều này: “Trần phu nhân sống ở tiểu khu chúng tôi.
Nhưng các người không được quyền vào trong.”
Tống Nguyên Minh “hừ” một tiếng lạnh lùng: “Chó ngoan không cản đường, các người tránh ra, nếu không sẽ mắt mạng vô ÍGhE Lưu Vạn Thuận lúc đầu là một nhân viên bảo vệ nhỏ ở đây, và việc có thể trở thành ông chủ của khu bất động sản là hoàn toàn được đề bạt bởi Trần Ninh.
Anh rất tôn trọng gia đình của Trần Ninh, lúc này nhìn thấy nhóm của Tống Nguyên Minh đến không phải người tốt.
Anh ta tỏ ra cứng rắn không cho đối phương vào, và nghiêm nghị nói: “Tôi xin lỗi, anh không phải là chủ sở hữu của tiểu khu chúng tôi.
Vả lại không sở hữu quyền của chủ sở hữu, nên không thể cho các người vào.”
Tống Nguyên Minh quay đầu nhìn về phía người khổng lồ Thiên Trúc A Li, mỉm cười: “Trưởng quan A Li, bọn chó canh cửa này không cho chúng ta vào.
Ngài nghĩ thế nào?”
A Lỉ nói câu tiếng Phổ Thông rồi cười toe toét: “Rất đơn giản.
Chó cản đường, thì giết tất cả những con chó.”
Nói xong, hắn lập tức ra tay.
Mặc dù cơ thể của hắn to lớn và mạnh mẽ như một người máy, nhưng chuyển động lại rất dứt khoát và nhanh nhạy.
A Li như một con hỗ xổng chuồng, vò lầy Lưu Vạn Thuận.
Lưu Vạn Thuận đã từng phục vụ trong quân đội.
Luyện tập với khả năng chiến đấu vững chắc, ngày thường có thể đánh bại mười người đàn ông bình thường.
Tuy nhiên, đối mặt với A Li bây giờ, anh ta không thể chống lại.
Trước khi kịp phản ứng, A Li đã đến trước mặt anh.
Bùm!
Ngực của anh nhận lấy một cú đấm trời giáng.
Làm gãy hết Xương sườn, anh phun ra một ngụm máu, cả thể văng ra xa rơi Á £.
3 4 Á: xuống đất, hơi thở hâp hồi.
Hàng chục nhân viên bảo vệ xung quanh đều là chiến hữu của Lưu Vạn Thuận.
Họ là những người được Lưu Vạn Thuận tuyên dụng để cùng nhau thành lập công ty bắt động sản.
Lưu Vạn Thuận đề cao nghĩa khí.
Cổ phần công ty tài sản được chia đều cho các đồng chí của anh ta.
Vì vậy khi anh bị A Li đánh trọng thương, các nhân viên bảo vệ rất tức giận, họ rút gậy và lao về phía A Li.
A Li chế nhạo và giết nhóm bảo vệ trong nháy mắt.
Khiến họ la hét thảm thiết và ngã xuống.
Tống Nguyên Minh theo dõi với trái tim phập phồng và sự cỗ vũ dâng trào.
A Li một hơi hạ gục hơn chục nhân viên bảo vệ.
Còn lại 20 nhân viên bảo vệ khác đều trốn hết, họ sợ hãi không dám xông lên nữa.
A Lỉ tràn đầy tự hào, nhìn đám bảo vệ bị mình làm cho sợ chết khiếp mà lùi lại không dám đánh lại hắn, nên nhếch mép cười, “He he, nghe nói các người con cháu nhà rồng của người Hạ Hoa.
Theo tôi, các nguồi là con sâu thì có.”
“Người Thiên Trúc chúng tôi là con cháu loài voi, và người Hoa Hạ các người so với Thiên Trúc chưa bằng một con chói”
Các nhân viên bảo vệ tại hiện trường khi nghe thấy lời nói của gã khổng lồ Thiên Trúc này, ai nấy đều xấu hỏ.
Dù gì, bọn họ cũng đều từng là binh lính.
Bị người Thiên Trúc sỉ nhục như vậy, lòng tự tôn của họ hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Các nhân viên an ninh đang chuẩn bị hy sinh tính mạng của họ để bảo vệ nhân phẩm bản thân và tôn nghiêm của Hoa Hạ.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Từ khi nào, mà lực lượng chiến đấu rác rưởi nhát