Hôm nay là thọ 60 của Trần Hùng.
Ngày vui như thế, vậy mà có kẻ mang bức họa 18 tầng địa ngục.
Thậm chí còn mời dến đội lễ tang thổi kèn, đánh kẻng.
Bữa tiệc thọ của Trần lão gia đột nhiên thay đổi khẩu vị, trở thành như một đám tang!
Trần Hùng run lên cả người, tức giận nói: “Các người là ai, ai phái tới náo loạn hả?”
Bà Hải Tâm cũng la lớn: “Người đâu!”
Ngay lập tức, hàng trăm thuộc hạ mắc vest đen của Trần gia sát khi đằng đằng, tới bao vây Điển Chử và người của anh.
Tuy nhiên, tất cả mọi người và Điển Chử đều bình tĩnh, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Điển Chử cười nói: “Trần lão gia, chúng ta được được lệnh của Trần tiên sinh đến tặng quà cho ông.”
Trần Hùng nghe thấy điều này rất ngạc nhiên và nghỉ ngờ: “Trần tiên sinh nào?”
Điển Chử nghễnh mặt lên nói: “Cấp trên của tôi, Trần Ninh!”
Trần Ninh!
Khi Trần Hùng nghe thấy cái tên này, ông lập tức nhớ ngay đến đứa con bị đuôi ra khỏi nhà và cắt đứt tình cảm cha con.
Mặt ông ta xanh lét: “Tôi còn tưởng tên phế vật ấy sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, đã chết ở ngoài như mẹ nó chứ”.
Điển Chử lạnh lùng nói: “Anh Trần mấy năm nay sống rất tốt.
Hôm nay, ngoài việc gửi quà sinh nhật cho Trần lão gia, anh ấy còn có lời muốn gửi đến nhà họ Trần.”
Trần Hùng nén giận.
Ông ta trầm giọng hỏi: “Cái gì?”
Điển Chử nói: “Anh Trần nói rằng anh ấy yêu cầu tất cả các thành viên trong gia đình họ Trần phải quỳ trước mộ mẹ anh ấy trong ba ngày ba đêm để sám hối.
Chỉ còn nửa tháng nữa là thời hạn một tháng mà anh Trần từng nói trước đó.”
“Trần tiên sinh nhắc mọi người rằng không còn nhiều thời gian nữa đâu.
Đây là cơ hội cuối cùng của Trần gia các người.
Hi vọng mọi người không tự mắc sai lầm.”
Trần Hùng nghe xong rất sốc, đồng thời vô cùng tức giận.
Ông ta trợn to mắt, tức giận nói: “Cậu đang nói cái gì vậy, Trần Ninh dám yêu cầu cả nhà tôi quỳ xuống trước mộ mẹ hắn mà nhận lỗi?”
Điển Chử nhàn nhạt nói: “Chuyện này anh Trần đã thông báo từ nửa tháng trước rồi.
Trần lão gia sao lại ngạc nhiên vậy?”
Trần Hùng sốc nặng khi nghe những lời đó.
Ông ta đột nhiên quay đầu nhìn bà Hải Tâm, Vương Phúc và những người khác.
Trần Hùng tức giận nói: “Chuyện này sao tôi không biết?”
Vương Phúc và những người khác sợ đến mức mặt tái nhợt.
Bọn họ không nói được lời nào.
Cuối cùng, phu nhân Hải Tâm hạ giọng nói: “Lão gia, đừng trách bọn họ, là tôi đã dặn bọn họ không nói cho ông biết.”
Trần Hùng tức giận nói: “Tên súc sinh mà tôi đuổi khỏi nhà giờ yêu cầu cả gia đình đến mộ mẹ nó quỳ xuống thú tội.
Bà lại dám giấu tôi?”
Bà Hải Tâm nói: “Lão gia, tôi định đợi xong lễ mừng thọ của ông rồi mới nói.
Mục đích là không muốn ông không vui.”
“Nhưng không ngờ Trần Ninh lại oán hận chúng ta sâu sắc như vậy, cả gan sai người làm loạn, chao ôi!”
Hai câu tự trách của bà Hải Tâm lập tức khiến Trần Hùng nỗi điên.
Ông ta chuyển mục tiêu về Trần Ninh.
Trần Hùng mặt mày tái nhợt, chua xót nói: “Tên súc sinh!”
Vương Phúc nhân cơ hội dặn dò đám thuộc hạ: “Người đâu, đánh phế đám người đó rồi ném ra ngoài.”
Ngay lập tức, người của Trần gia sẵn sàng ra tay đối phó với Điển Chử.
Điển Chử và những người khác cũng sẵn sàng chiến đấu!
Tuy nhiên lúc này, Trần Hùng đã hét lên: “Tất cả dừng lại, để họ đỉ.
Vương Phúc mở to hai mắt: “Lão gia, bọn chúng làm loạn thế này, ông còn thả bọn họ đi?”
Trần Hùng lạnh lùng nói: “Vậy thì sao, chẳng lẽ giết hết chúng, để cho tôi thấy máu trong ngày vui à?”
“Ông cho rằng hiện tại đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, tôi còn chưa đủ xấu hồ sao?”
Vương Phủ vội vàng nói không dám.
Sau đó liền nói lại với thuộc hạ Trần gia: “Lão gia nói, thả bọn họ đi!”
Thuộc hạ nhà họ Trần nghe lệnh, họ dạt ra hai bên chừa ra con đường chính giữa.
Trần Hùng lạnh lùng nhìn nhóm người của Điển Chử, chậm rãi nói: “Trở về nói với tên súc sinh Trần Ninh đó.
Nễ mặt người mẹ quá cố của nó, tôi sẽ không tính toán.”
“Nếu còn lần khác, tôi sẽ không tha cho nó.”
Tại nhà hàng Mạn Bộ Vân Đoan, thành phố Trung Hải, Trần Ninh đang ngồi bên cửa sổ, hút một điếu thuốc.
Vẻ mặt anh không nhìn ra được hỷ nộ ái lạc.
Anh bình tĩnh hỏi: “Trần Hùng nói nễ mặt mê tôi, nên tha cho tôi một lần?”
Điển Chử liếc nhìn xuống đất, ôn nhu nói: “Chính miệng ông ta nói.
Trần Ninh sắc mặt lạnh đi.
Nhiệt độ xung quanh dường như lập tức giảm xuống vài độ.
Điễn Chử liếc nhìn Trần Ninh, thấp giọng hỏi: “Thiếu gia, có cần cho Trần gia chút áp lực không?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Không cần gấp, lúc trước tôi có bảo thời hạn 1 tháng, giờ vẫn chưa tới mà.
Bà ta xem tôi như cái gai trong mắt, muốn loại nhỏ đi càng sớm