Về đến nhà, Tống Thanh Thanh đang xem TV, còn Đồng Kha đích thân nấu ăn.
Tống Thanh Thanh nhìn thấy Trần Ninh, liền vui vẻ reo lên: “Bó, mọi người về rồi!”
Trần Ninh cúi người ẫm Thanh Thanh lên, cười nói: “Chà, Thanh Thanh đã làm xong bài tập chưa?”
Tống Thanh Thanh tự hào nói: “Đã xong!”
Trần Ninh âu yếm nói: “Ngoanl!”
Trần Ninh khen ngợi con gái mình vài câu, lại đột nhiên phát hiện Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, trên mặt lộ ra vẻ nghỉ hoặc.
Trần Ninh dở khóc dở cười nói: “Mọi người nhìn con chuyện gì vậy?”
Tống Sính Đình hừ lạnh một tiếng: “Trần Ninh, có phải anh đang giấu cả nhà chuyện gì?
Trần Ninh cười nói: “Không có, tại sao lại nói vậy?”
Tống Trọng Bân còn nói: “Vậy thì chuyện vừa rồi trong chuỗi cửa hàng Quý Phu Nhân đã xảy ra chuyện gì? Con chỉ gọi điện thôi mà đóng hết mấy chục tiệm.
Cái này không quá lợi hại sao?”
Mã Hiểu Lệ không chịu đựng thêm nữa cũng thốt lên: “Đúng vậy, Trần Ninh, con làm thế nào vậy? Còn có chuyện giấu giễm chúng ta?”
Trần Ninh nói: “Thật ra, thương hiệu Quý Phu Nhân này đã khét tiếng từ lâu.
Rất nhiều người đã báo án khiếu nại trước đây.”
*Cho nên, đêm hội nghị 315 về Quyền lợi Người tiêu dùng năm nay.
Vì vài lý do đặc biệt, sẽ được khởi động vào tối nay.”
“Mọi người đều biết rằng ngày hội Quyền lợi người tiêu dùng có sức ảnh hưởng rất lớn.
Nên nhiều doanh nghiệp kinh doanh bắt hợp pháp đều có thu hồi kiếm để làm lại người tốt.”
“Vậy mà Quý Phu Nhân lại dám đắc gây án!”
“Vì vậy, con khá chắc chắn như thế.
Nên để cấp dưới của mình kiện bọn họ.
Họ chắc chắn sẽ bị điều tra và đóng cửa.”
Lúc này, Trần Ninh cầm điều khiển TV lên và bật bản tin thời sự.
Bản tin đang có Chương trình bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng!
Trên Giang Nam TV News, phóng viên đứng trước cửa tiệm làm đẹp Quý Phu Nhân với chiếc micro trên tay và nghiêm túc nói: “Chúng tôi đã liên tiếp nhận được nhiều vụ kiện trước đây.
Một số người cho rằng chuỗi cửa hàng làm đẹp và làm tóc Quý Phu Nhân lừa đảo người tiêu dùng nạp thẻ thành viên.
Thực hiện hành vi lừa gạt.”
“Hôm nay, bộ phận thực thi pháp luật của chúng tôi, sau khi nhận được một báo cáo khác từ quần chúng, đã quyết tâm xuất kích.
Phong tỏa tất cả các cửa hàng Quý Phu Nhân ở tỉnh Giang Nam trong một thời gian rất ngắn…”
Sau khi xem bản tin, gia đình của Tống Sính Đình cuối cùng cũng tin những gì Trần Ninh nói.
Tống Trọng Bân cười nói: “Trần Ninh, hóa ra lúc đó con chỉ đang khoe khoang thôi à? Vậy mà lại may mắn đấy.
Mèo mù vớ phải chuột chết.
Các bộ phận liên quan thật sự đã phong tỏa hết chuỗi cửa hàng ấy trong vòng mười phút…”
Mã Hiểu Lệ nói: “May mắn gì.
Nếu không nhờ Trần Ninh tính toán biết hôm nay là ngày quyền lợi người tiêu dùng, cho nên mọi người mới tin.”
Tống Sính Đình cũng suy nghĩ với Mã Hiểu Lệ, nhưng cô cứ cảm thấy có gì đó không ổn?
Về chuyện không ổn chỗ nào, cô cũng không nói ra được.
Vì vậy, chỉ có thể tạm tin rằng Trần Ninh đã lợi dụng ngày Quyền lợi Người tiêu dùng để dạy dỗ những doanh nghiệp tồi tệ đó.
Đồng Kha lúc này đã chuẩn bị xong cơm tối ngon lành, bước ra gọi mọi người: “Được rồi, đến giờ ăn rồi.”
Gia đình Trần Ninh ngồi vui vẻ ăn tối.
Đúng lúc này, tại sân bay Trung Hải.
Một Trần Kiếm Đông mặc một bộ đồ đen và trông khá điển trai, với khí sắc ảm đạm đang bước ra sân bay cùng với một nhóm tùy tùng như Ngưu Ma Vương và Tiểu Mã.
Lâm Hải, một doanh nhân giàu có ở tỉnh Giang Nam, đã chờ đợi sẵn trước đó cùng đám thuộc hạ.
Khi Lâm Hải nhìn thấy Trần Kiếm Đông, ông ta lon ton chạy đến rồi nở nụ cười nịnh nọt nói: “Xin chào, thiếu gia Trần!”
Trần Kiếm Đông lạnh lùng nói: “Ông là tổng đại lý công ty của mẹ tôi ở tỉnh Giang Nam, Lâm Hải phải không?”
Lâm Hải nở nụ cười nói: “Đúng, đúng, phía nam tôi biết rõ lắm.
Nếu Trần thiếu có chuyện gì muốn biết, cứ liên hệ dặn dò tôi.”
Lâm Hải vừa nói, vừa đích thân mở cửa chiếc Bentley bên cạnh, mời Trần Kiếm Đông vào.
Trần Kiếm Đông ngạo nghễ bước lên Bentley, ngẳng cao đầu ngồi vào băng ghế sau.
Lâm Hải muốn ngồi bên cạnh Trần Kiếm Đông, nhưng Tiểu Mã đã ngăn lại: “Ông có gì đáng ngồi bên cạnh thiếu gia của chúng tôi! Ngồi ở ghế phụ phía trước, để bất cứ lúc nào cũng có thể trả lời câu hỏi của thiếu gia chúng tôi!”
Lâm Hải có chút không tự chủ khi bị thuộc hạ của Trần Kiếm Đông nói như vậy.
Nhưng khi nghĩ đến gốc gác của Trần Kiếm Đông, lại nghĩ về gia tộc họ Trần ở phía bắc, quan viên cấp năm trước cửa phủ thừa tướng.
Nên một người hầu nhỏ như vậy cũng nên nhịn tí.
Tiểu Mã và Ngưu Ma Vương vô cảm đang ngồi hai bên Trần Kiếm Đông.
Lâm Hải ngồi ở ghế phụ, ra lệnh cho tài xế lái xe.
: Người của Trần Kiếm Đông và người của Lâm Hải ngồi