Vài tên thuộc hả của Long Tại Điền, đang chuẩn bị khiêng Trần Ninh đi.
Nhưng ngay khi chúng tới gần, Trần Ninh đã mở mắt ra và dọa vài gã ấy kinh ngạc.
“Chết tiệt, Long thiếu, tên nhóc này chưa bị trúng thuốc!”
Trần Ninh ngồi ngay thẳng lại.
Nhìn đám người của Long Tại Điền, lạnh lùng nói: “Nghe giọng các người không phải giọng miền nam.
Các người là người phương bắc.
Hồ ly tinh Hải Tâm phái các người tới à?”
Long Tại Điền kinh ngạc nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh không những không bị đánh thuốc, mà lại có thể dễ dàng đoán ra lai lịch của bọn họ.
Tuy nhiên, vẻ mặt kinh ngạc của hắn ta nhanh chóng biến mắt, thay vào đó là một sự chế nhạo.
Hắn cười nhạo: “He he, vốn định chuốc thuốc mê cho anh, để anh chết không đau đớn.”
“Nhưng anh lại giả bộ bị ngất, như vậy là đến số rồi.”
Long Tại Điền ra lệnh cho thuộc hạ của mình: “Long, Hồ, Báo, tiễn tên nhóc này lên đường.”
Long, Hỏ, Báo là ba anh em sinh ba.
Đại ca được gọi là Tàng Long, nhị ca được gọi là Tàng Hỗ và tam ca được gọi là Tàng Báo.
Bọn chúng là sát thủ nỗi tiếng ở thành phố Ký Châu phía Bắc,: chúng giết người không chớp mắt.
Long Tại Điền đến Trung Hải để đối phó với Trần Ninh nên mời ba tên ác nhân này làm côn đồ.
Ba anh em nhà họ Tàng nghe lệnh của Long thiếu, liền lấy ra con dao găm sắc bén, ba người họ bao vây Trần Ninh.
Tuy nhiên, cả ba vẫn chưa tiếp cận Trần Ninh.
Thì cánh cửa phòng bị bật tung!
Sau đó, một người đàn ông trắng trọn với mái tóc bù xù và một người đàn ông lạnh lùng với mái tóc ngắn màu trắng xuất hiện ở cửa phòng riêng.
Đó là chính là Cuồng Phong, Nộ Lãng!
Khóe miệng Cuồng Phong hơi nhếch lên, xấu xa nói: “Các người dám vô lễ với anh Trần, thật sự muốn chết sao?”
Nộ Lãng nói: “Nói nhảm với đám rác rưởi này làm gì.
Giết hết là được.”
Nộ Lãng dứt lời, cả người bắt đầu cử động, hình ảnh cơ thể chuyển động nhanh đến mức để lại dư ảnh.
Ba anh em họ Tàng hoa cả mắt.
Nộ Lãng đã đến ngay trước mặt chúng.
Bùm!
Một cú đắm của Nộ Lãng thẳng vào mặt Tàng Long!
ì Phần mặt của Tàng Long lập tức giỗng như một quả bóng da xẹp xuống, bị trũng sâu.
Máu huyết mơ hồ, đầu hắn gục xuống, chết không một tiếng kêu.
Tàng Hỗ và Tàng Báo đều gầm lên, giơ dao găm lên muốn đâm chúng.
Nộ Lãng đưa hai tay ra, nắm lấy cổ tay của hai kẻ đang cầm dao, xoắn lại rồi đẩy đi.
Hai con dao găm ngay lập tức đâm ngược lại vào trái tim của Tàng Hỗ và Tàng Báo!
Tàng Hỗ và Tàng Báo đồng loạt ngã xuống như bao tải rỗng.
Khi Long Tại Điền nhìn thấy cảnh này, hắn ta rất sợ hãi.
Lúc này, Cuồng Phong xuất hiện ở trước mặt hắn, lạnh lùng quát: “Quỳ xuống trước Trần tiên sinh!”
Nói xong, Cuồng Phong nhanh như chớp đá hai chân hắn.
Hai tiếng xương gãy “rắc rắc” vang lên.
Chân của Long Tại Điền bị đá gãy thành từng mảnh, nặng nề quỳ xuống trước mặt Trần Ninh và gào thét.
Trần Ninh đỡ Tống Sính Đình đang ngủ say dìu trên bàn.
Nghe thấy tiếng hét của Long Tại Điền, anh hơi nhíu mày: “Yên lặng đi, đừng đánh thức vợ tôi dậy.”
Cuồng Phong trừng mắt nhìn Long Tại Điền: “Câm miệng, còn dám xẳng bậy, tôi cắt đứt lưỡi của cậu!”
Long Tại Điền sắc mặt tái nhợt vì đau, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt méo mó.
Nhưng hắn ta đành phải nghiền răng, kìm nén lại không dám hét lên.
Trần Ninh nhìn Long Tại Điền lãnh đạm nói: “Bây giờ, anh nói rõ cho tôi nghe.
Là ai phái anh tới đây?”
Giọng Long Tại Điền run lên vì đau: “Là bà Hải Tâm.
Bà ấy nói rằng lão gia Trần Hùng đã trở thành người thực vật.
Cho nên từ nay, việc kinh doanh lớn của gia tộc họ Trần sẽ do bà ấy kiểm soát”.
“Nhưng bà ta lo lắng anh sẽ trở lại Trần gia và tranh giành tài sản với bà ấy.
Cho nên, bà ấy đã sai tôi giết anh.”
Trần Ninh gật đầu khi nghe được: “Người đàn bà đúng là chán sống!”
Long Tại Điền đau đớn nói: “Tôi đã nói hết rồi, xin hãy tha mạng cho tôi.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Anh trả lời câu hỏi của tôi chỉ là muốn cho anh bớt chút đau đớn.
Nhưng từ đầu đến cuối tôi chưa từng hứa sẽ tha thứ cho anh.”
Sau khi nghe lời này, Long Tại Điền sợ hãi và hét lên: “Đồ khốn nạn!”
“Anh dám giết tôi, anh có biết tôi là ai không? Tôi người của Long gia phương Bác!”
“Và phu nhân Hải Tâm cũng là tình nhân của tôi.
Nếu anh giết tôi, cả Long gia và phu nhân Hải Tâm cũng không buông tha cho anh…”
Trần Ninh ánh mắt càng lạnh như băng khi nghe vậy.
Anh bé Tống Sính Đình kiểu bế công chúa.
Vừa rời đi vừa căn dặn Cung Phong, Nộ Lãng: “Tiêu diệt đám rác rưởi này đi.”
Trần Ninh