Mọi người tại sảnh đợi nhìn thấy Long Nhiếp và Trần Ninh xảy ra mâu thuẫn, từng người một đều có mặt để chứng kiến.
Ngoại trừ Ngụy Khang và một vài người biết thân phận thực sự của Trần Ninh, thì hầu như những người còn lại đều nhìn Trần Ninh với vẻ thương hại.
Tất cả đều thắc mắc Trần Ninh là ai mà dám gây chuyện với ông Long, chán sống sao?
Tống Sính Đình cũng đủ sợ khiếp người khi thấy Trần Ninh dám nói bức thư pháp này là giả.
Nếu đó là thật thì không chỉ làm mắt lòng ông Long mà cả thiếu soái Bắc Cảnh cũng đắc tội luôn.
Tống Sính Đình lo lắng kéo Trần Ninh lại, nhỏ nhẹ thuyết phục: “Trần Ninh, anh ít nói vài câu lại đi.
Anh đâu có quen thiếu soái, huống chỉ là thấy qua bút tích của anh ta.
Làm sao lại dám nói thư pháp của người khác là giả chứ?”
Khi Long Nhiếp, Long Tả Quyền và những người khác nhìn thấy ngay cả vợ của Trần Ninh cũng thuyết phục Trần Ninh đừng làm như vậy.
Thì mọi người đều cảm thấy Trần Ninh chỉ đang miệng nhanh hơn não.
Trần Ninh cười nói: “Anh không có nói lung tung, anh nghiêm túc đó.”
“Bức thư pháp này không phải do thiếu soái Bắc Cảnh viết, anh có thể dùng cái đầu để đảm bảo.”
Về điểm này, Trần Ninh đương nhiên có thể đảm bảo.
Có phải do anh viết hay không, chính anh mới biết rõ.
Nhưng những người khác đang nghe ngóng lại là một cảm giác khác.
Tống Sính Đình cảm thấy Trần Ninh hơi quá đáng.
Anh muốn kiếm chuyện cũng đâu cần phô như thế!
Long Nhiếp hoàn toàn bị Trần Ninh chọc cho điên máu.
Ông ta tức giận, trầm giọng nói với Ngụy Khang: “Thị trưởng Ngụy, ông cũng thấy tên nhóc này bốc phét kiêu ngạo đến thế rồi đấy.”
“Tôi cả gan mong xin ngài thị trưởng hãy trung lập, đừng xen vào ân oán giữa tôi và cậu ta.
Hôm nay tôi phải giải quyết cho xong.”
Ngụy Khang vừa sợ vừa giận, trong lòng nhiều câu chửi mắng: Người trước mặt ông tính sổ không nồi đâu, ông đúng là muốn tìm cái chết.
Ngụy Khang đương nhiên không thể để Long Nhiếp đánh với Trần Ninh, nếu không lúc đó Trần Ninh trách móc ông ấy, lúc đó sống không được yên thân cho xem.
Ông vội vàng dàn lại trận, vẻ mặt bình tĩnh nhưng không vừa lòng nói: “Long Nhiếp, hôm nay là ngày tốt, con trai tôi kết hôn.
Ông ở đây làm loạn, tôi nghĩ không hay cho lắm.”
Nghe vậy, Long Nhiếp sắc mặt liền thay đổi, vội vàng xin lỗi nói: *Thị trưởng, tôi không phải ở đây gây rồi.
Chỉ là hôm nay Trần Ninh mà bước ra khỏi cửa này, tôi không thể đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì.”
Khi nghe vậy, Ngụy Khang nhận ra mâu thuẫn giữa Long Nhiếp và Trần Ninh dường như không đơn giản như vậy.
Ông nhìn Trần Ninh – người luôn điềm đạm như suối.
Rồi nhìn Long Nhiếp, kẻ bướng bỉnh cố chấp, rồi chậm rãi nói: “Ân oán giữa cả hai tôi quản không nỏi, và cũng không có tư cách để quản.
Nhưng tôi hy vọng trong bữa tiệc cưới của con trai tôi, hai người có thể hòa bình với nhau.”
Ngụy Khang thực sự rất đau đầu, Long Nhiếp là nhân vật quyền lực ở Ký Châu, còn Trần Ninh là thiếu soái Bắc Cảnh.
Nếu hai người thật sự đánh nhau, chẳng khác nào đang xem các thần tiên đánh nhau vậy.
Muốn thuyết phục cũng không được.
Vì vậy, ông chỉ đơn giản là bỏ qua nó.
Cứ thuận theo tự nhiên, họa của ai tự người đó gánh.
Khi Long Nhiếp nhìn thấy thị trưởng chọn cách trung lập, không màng chuyển của ông ta với Trần Ninh.
Ông ta lập tức tỏ ra tự mãn.
Dù gì thì Long gia cũng là gia tộc có máu mặt ở Ký Châu!
Long Nhiếp dặn dò Long Tả Quyền bên cạnh: “Cậu triệu tập những thủ hạ tỉnh nhuệ của Long gia chúng ta, canh giữ bên ngoài tòa nhà.
Tiệc cưới xong, lúc bọn người Trần Ninh đi ra khỏi cửa, chúng ta sẽ ra tay.”
Long Tả Quyền nghe xong khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, tộc trưởng, bây giờ tôi sẽ đi thu xếp.”
Không lâu sau, đám cưới bắt đầu.
Ngay sau đó, tiệc cưới cũng bắt đầu.
Trần Ninh