Nói đến Tào Tháo là Tào Tháo liền đến rồi!
Trần Ninh vừa nói sẽ không khoanh tay đứng nhìn, trừng phạt nghiêm khắc Vũ Văn Uyên thì không ngờ người của Vũ Văn Uyên đã tới.
Điễn Chử gọi điện và nói với Trần Ninh rằng có một anh chàng tên là Hoàng Tam, tự nhận là thủ hạ của Vũ Văn Uyên muốn hẹn gặp Trần Ninh.
Ánh mắt Trần Ninh lạnh lùng: “Tìm chết!”
Ngay sau đó, Trần Ninh, Tống Sính Đình, Đồng Kha, còn có Long Giai Lâm bèn xuất hiện tại sảnh của khách sạn Tứ Quý.
Trong sảnh khách sạn, hai nhóm người đứng đối diện đối mặt với nhau.
Một nhóm người đương nhiên là Điển Chử và Bát Hỗ Vệ.
Nhóm người còn lại đến từ gia tộc Vũ Văn.
Các nhân viên khách sạn đều đang trốn ở phía xal Tuy nhiên, khách sạn không báo cảnh sát vì nhân viên khách sạn biết Điển Chử là thủ hạ của Trần Ninh.
Chủ khách sạn Tứ Quý hiểu biết chút ít về Trần Ninh nên sớm đã dặn dò nhân viên từ lâu, dù Trần Ninh có làm gì trong khách sạn thì họ cũng không nên can thiệp, kể cả khi Trần Ninh đập phá khách sạn bọn họ cũng không được làm gì.
Điễn Chử và Bát Hỗ Vệ gặp Trần Ninh và Tống Sinh Đình bèn tiến lên chào hỏi: “Chào thiếu gia, thiếu phu nhân!”
Trần Ninh khẽ gật đầu nhìn đám người đối diện.
Nhóm người này thân hình cân đối, dáng đi bình tĩnh, hơi thở có chút kiềm chế, trong mắt nhàn nhạt lộ ra tia sáng sắc bén, vừa nhìn là biết đều là cao thủ.
Tên cầm đầu có bộ ria mép hình chữ bát, trông có vẻ hơi khốn khổ.
Trần Ninh nhìn tên có ria mép lãnh đạm nói: “Anh chính là Hoàng Tam?”
Hoàng Tam nhìn về phía Trần Ninh, bên cạnh Trần Ninh còn có hai mỹ nữ Tống Sính Đình và Đồng Kha.
Hắn ta nhếch mép cười nói: “Đúng vậy, tôi chính là Hoàng Tam, theo lệnh của Vũ Văn tiên sinh đến chuyển cho các người vài câu.”
Trần Ninh ngồi xuống ghé, nhẹ giọng nói: “Vài câu gì?”
Hoàng Tam xấu xa nói: “Vũ Văn tiên sinh nhà chúng tôi nói, bảo anh ngày mai đưa cô vợ xinh đẹp của anh đi Thiên Đô gặp mặt.”
“Nếu anh sẵn sàng quỳ xuống cầu xin lòng thương xót và ngoan ngoãn dâng hiến vợ anh cũng như Tập đoàn Ninh Đại cho Vũ Văn tiên sinh thì Vũ Văn tiên sinh có thể suy nghĩ chuyện cho anh một con đường sống sót.”
“Còn có Long gia đại tiểu thư, bây giờ anh cũng phải giao cho tôi đưa đi!”
Tống Sính Đình rất tức giận khi nghe thấy vậy, Long Giai Lâm cũng nhìn chằm chằm vào Hoàng Tam với sự căm ghét vô cùng.
Trần Ninh cười như gió xuân!
Anh khẽ cười nói: “Vũ Văn Uyên làm việc thật là nhanh chóng kiên quyết, hơn nữa còn phải đuổi cùng giết tận!”
Hoàng Tam nhìn Trần Ninh đang ngồi thản nhiên vẻ mặt bình tĩnh, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Không đợi hắn ta suy nghĩ kỹ xem có chỗ nào không đúng thì Trần Ninh đã tiếp tục nói: “Nếu tôi không làm theo yêu cầu của Vũ Văn Uyên thì ông ta sẽ làm gì?”
Hoàng Tam lạnh lùng đe dọa: “Vậy thì kết cục của Long gia đêm nay chính là tương lai của anh.
Vũ Văn tiên sinh của chúng tôi sẽ đuổi cùng giết tận, tôi khuyên anh đừng giở trò quỷ, nếu không kết cục của anh sẽ còn tệ hơn Long Nhiếp!”
Trần Ninh không tức giận, nhàn nhạt nói: “Ha ha, Vũ Văn Uyên đã làm sai một chuyện.”
“Ở phương Bắc này gia tộc Vũ Văn được tính là thứ gì, còn chưa đến phiên ông ta muốn làm gì thì làm.”
Hoàng Tam khi nghe thấy điều này thì vô cùng kinh ngạc, vậy mà lại có người dám không coi trọng gia tộc Vũ Văn vương giả ngàn năm sao?
Hắn ta trừng mắt nhìn Trần Ninh: “Anh dám không trân trọng cơ hội mà Vũ Văn tiên sinh của chúng tôi cho anh sao?”
Trần Ninh không trả lời, chỉ vung tay lên: “Người đâu, bắt máy người này lại.”
Hoàng Tam nghe vậy sửng sốt, vẫn còn già mồm hét lên: “Anh dám?”
Thuộc hạ của gia tộc Vũ Văn sau lưng hắn ta đều thi nhau động thủ.
Tuy nhiên, động tác của Điển Chử và Bát Hỗ Vệ càng nhanh hơn, hơn nữa ra tay còn rất tàn nhẫn.
Tiếng đánh nhau vang lên khắp sảnh khách sạn ngay lập tức.
Trong nháy mắt, tất cả đám thủ hạ Hoàng Tam mang theo đều ngã trong vũng máu, chỉ còn lại một mình hắn ta còn đứng.
Hoàng Tam cảm thấy tay chân lạnh toát, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi nhìn Trần Ninh, cả người run lên: “Các người dám đánh thủ hạ của Vũ Văn tiên sinh chúng tôi bị thương…”
Trần Ninh cười nói: “Bò về nói cho Vũ Văn Uyên, bảo ông ta ngày mai chuẩn bị quan tài chờ chết đi.”
Hoàng Tam nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt phức tạp, hung hăng nói: “Xem như anh lợi hại, tôi nhất định sẽ nói nguyên văn những gì anh nói cho Vũ Văn tiên sinh.”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Bò đi!”
Ề Hoàng Tam mặc kệ đám thuộc hạ bị thương nặng năm trên mặt đất, sắc mặt khó coi quay người muốn rời đi trước.
Thế nhưng, Điển Chử lại ngăn cản, Điển Chử mặt không chút cảm xúc lạnh lùng nói: “Thiếu gia chúng tôi bảo anh bò về, chứ không phải bảo anh được đi về.”
Sắc mặt Hoàng Tam thay