Kế tiếp nửa tháng sau đó, Tống Sính Đình đều bận rộn mở rộng thị trường phía Bắc.
Khiến cô cảm thấy vui mừng là năng lực làm việc của Long gia đại tiêu thư Long Giai Lâm rất mạnh.
Từ sau khi Long gia phụ trách sản phẩm vắc xin phòng bệnh của tập đoàn Ninh Đại liền sắm rền gió cuốn mà tiến hành mở rộng tiêu thụ ở thị trường phía Bắc.
Thậm chí Trần gia phú hào ở phía Bắc cũng ở phía sau giúp đỡ.
Điều này làm cho vắc-xin phòng chống ung thư gan của tập đoàn Ninh Đại rất thoải mái mở rộng ở phía Bắc, rất nhanh đã tạo ra một con đường.
Điều này khiến Tống Sính Đình vô cùng cao hứng, những trả giá gần đây đều có được hồi báo.
Cô thưởng cho những công nhân viên chức cùng với công nhân ở nhà xưởng được nghỉ ba ngày, để cho mọi người buông lỏng một chút.
Tống Sính Đình thông báo ngày nghỉ, vừa về đến nhà.
Tống Thanh Tùng mang theo Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bân, Tống Hạo Minh, Tống Phi Phi, còn có Cát Mỹ Lệ vài người tới.
Một nhà Tống Sính Đình cùng một nhà ông nội lúc đầu quan hệ rất ác liệt.
Nhưng theo Tống gia cùng tập đoàn Ninh Đại phát triển không 1 ngừng, còn có thực lực của Trần Ninh ở trong mắt nhà bọn họ càng ngày càng thần bí, ngày càng sâu không lường được.
Vì vậy, bọn họ bắt đầu quay lại nịnh bợ một nhà Tống Sính Đình.
Lần này một nhà Tống Thanh Tùng mang theo bao lớn bao nhỏ lễ vật đến nhà bái phỏng.
Hơn nữa cũng nói rõ ý đồ đến.
Thì ra Tống Thanh Tùng cảm thấy mình tuổi tác đã cao, cũng không biết còn sống được bao lâu.
Vì vậy ông ta tính toán nhân lúc hiện giò thân thể còn khỏe mạnh, muốn cùng người cả nhà ra ngoài du lịch một chuyến, mục tiêu là Đông Hải.
Ông ta muốn gọi cả nhà Tống Sính Đình tới!
Một nhà ông nội chủ động lấy lòng, Tống Trọng Bân cũng rất muốn tiêu tan đi hiềm khích lúc trước, thế nhưng ông cảm thấy mình ở cái nhà này không có tiếng nói, chỉ có thể len lén nhìn về phía Mã Hiểu Lệ cùng Trần Ninh, Tống Sính Đình.
Mã Hiểu lệ bình tĩnh nói: “Tôi không có chủ kiến gì, không nên hỏi tôi, tôi nghe con gái cùng con rễ.”
Một nhà Tống Thanh Tùng cùng với Tống Trọng Bân lại giương mắt nhìn về phía Trần Ninh cùng Tống Sính Đình.
Trần Ninh mỉm cười nói với Tống Sính Đình: “Anh sao cũng được, nếu là đi du lịch thì xem ý tứ của bà xã.”
Tống Sính Đình tự nhiên là hy vọng người nhà cùng nhau, cô nhỏ giọng nói với Trần Ninh: “Ông xã, tập đoàn Ninh Đại của chúng ta hiện đã mở rộng thị trường Nam Bắc.”
“Thế nhưng Đông Hải bên kia mặc dù có không ít đại lý nhỏ lẻ bán vắc-xin của chúng ta, nhưng là không có một tổng đại lý, thị trường có vẻ loạn, không tốt để quản lý.”
“Nếu không chúng ta cùng ông nội bọn họ đi Đông Hải du ngoạn, thuận tiện chọn một công ty thích hợp để làm tổng công ty bán sản phẩm vắc-xin của chúng ta ở Đông Hải.”
Trần Ninh gật đầu: “Được.”
Ngày hôm sau, Tống gia liền bao một chiếc xe bus du lịch xa hoa, người một nhà mang theo hài tử vui vui vẻ vẻ mà ra ngoài du lịch.
Xe bus du lịch ở trên đường cao tốc dừng lại ở một khu phục vụ, chỉnh đốn 10 phút sau rồi xuất phát.
Đám người Tống Thanh Tùng nhao nhao xuống xe, có người đi vệ sinh, có người hoạt động tay chân.
Ở bên cạnh xe bus du lịch có đỗ một chiếc Porsche 911.
Trên ghế lái có ngồi một người đàn ông trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi này cầm một bối nước suối thuận tay từ cửa số xe ném ra, bộp một cái rơi trên mặt đất.
Tống Thanh Tùng thấy thế sửng sốt, ngay lập tức lộ ra vẻ tức giận.
Ông nhặt bối nước suối lên trực tiếp ném lại vào trong cửa số xe, đồng thời không vui nói: “Tiểu tử, cậu không thấy trên bảng hiệu viết không được vứt rác lung tung sao, có một chút tố chất được không?”
Người trẻ tuổi bên trong xe nháy mắt nổi giận: “Lão già kia, ông muốn chết à!”
Hắn ta nói xong thì trực tiếp mở cửa xuống xe, muốn đánh Tống Thanh Tùng.
Trần Ninh ở phía xa xa thấy thế, lập tức trầm giọng quát lên: “Dừng tay, vứt rác lung tung, còn muốn đánh người già?”
Mọi người Tống gia cũng toàn bộ đều đi đến.
Tống Trọng Hùng nổi giận đùng đùng: “Tiểu tử cậu dám đánh bồ tôi, động một cái thử xeml”
Người đàn ông Porsche thấy Trần Ninh bọn họ người đông thế mạnh, hắn không dám động thủ, hùng hùng hỗ hồ nói: “Loại như các người, tôi là Tào Thiếu Nguyên, tốt nhất đừng để cho tôi ở Kim Lăng đụng phải các người.”
Nói xong hắn ta lên xe rời đi.
Tống Thanh Tùng nhìn theo hướng xe Porsche rời đi, sắc mặt nhiều thêm một vẻ lo ấu, bởi vì chuyến này bọn họ chính là dự định đi tỉnh lị Kim Lăng ở Đông Hải du lịch.
Hơn nữa Tống Thanh Tùng mơ hồ nhớ đến, Kim Lăng Tào gia, là một đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy.
Không biết tên gọi là Tào Thiếu Nguyên này có thể là người của Tào gia ở Kim Lăng hay không?
Tống Sính Đình an ủi: “Ông nội đừng lo lắng, người họ Tào nhiều như vậy, Tào Thiếu Nguyên này chưa chắc đã là người của Kim Lăng – Tào gia.”
“Hơn nữa có lý tung hoành thiên hạ đều không sợ.
Cho dù hắn có là người Tào gia cũng phải nói một chữ lý.”
Tống Trọng Bân cũng nói: “Bố, đừng lo lắng.
Kim Lăng lớn như vậy,