Trong bệnh viện, đèn trong phòng phâu thuật đang sáng, các bác sĩ, y tá đang bận rộn phẫu thuật cho Tào Thiếu Nguyên.
Sắc mặt Tào Quốc Hoa tái nhợt, mang người nhà cùng một đám thuộc hạ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, ông không thể diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào, đại khái là đang đè nén tức giận.
“Hác Sâm!”
“Lão gia, thuộc hạ có mặt.”
“Ngươi thông báo cho Đặng Cửu, kêu hắn không từ thủ đoạn, bất cứ giá nào, giết chết cha con Trần Hùng và Trần Ninh cho Ai» tôi.
“Được, thuộc hạ làm ngay lập tức.”
Hác Sâm nói xong, liền định đi.
Nhưng Tào Quốc Hoa lập tức hét lên với hắn ta: “Chờ đã!”
Hác Sâm kinh ngạc: “Lão gia, ngài còn có gì phân phó?”
Tào Quốc Hoa oán hận nói: “Kêu Đặng Cửu giết Trần Ninh trước, rồi mới giết Trần Hùng, tôi muốn cho Trần Hùng nếm trải mùi vị con trai xảy ra chuyện là như thế nào.”
Hác Sâm: “Tuân mệnh!”
Đặng Cửu, một ông lớn trong giới ngầm ở Kim Lăng.
Có vô số thuộc hạ đã bán mạng cho hắn ta, người trong giang hồ gọi là Đặng Vương Gia.
Bình thường, Tào Quốc Hoa gặp những nhân vật thủ đoạn khó giải quyết đều nhờ Đặng Vương Gia ra tay giúp đỡ xử lí, lần này cũng không ngoại lệ.
Trong mắt Đặng Cửu, Tào Quốc Hoa là kim chủ của hắn ta.
Kim chủ gặp chuyện, hắn ta đương nhiên phải ra tay giải quyết.
Thế là, Đặng Cửu lập tức triệu tập mấy trăm thuộc hạ, sát khí đùng đùng đi về hướng khách sạn Thanh Long.
Khách sạn Thanh Long, lối vào cửa thủy tinh lớn, ầm ầm vang lên một tiếng bị chiếc máy xúc trực tiếp đụng vỡ.
Nhân viên lễ tân và bảo vệ ở sảnh khách sạn bị dọa đến la hét hoảng sợ.
Sau khi máy xúc đụng vỡ kinh thủy tinh, liền lần lượt rời khỏi.
Sau đó nhìn thấy một đám đàn ông mập mạp mặc áo hoa, mang theo một đống dao mác gậy gộc, bừng bừng sát khí đi tới.
Nhân viên khách sạn có mặt tại hiện trường nhìn thấy đám đàn ông mập mạp mặc áo hoa, lập tức bị dọa kinh sợ: “Là Đặng Vương Gial”
Đặng Cửu nhếch miệng, lộ ra hàm răng vàng ố, cười ác độc: “Đập nát chỗ này cho tôi!”
Những tên thuộc hạ phía sau hắn ta nghe vậy lập tức ra tay đập phá, những món đồ tại khách sạn lần lượt bị đập nát, lộn xộn dưới đất.
Những nhân viên của khác sạn bị dọa, la hét bỏ chạy.
“Được, tôi thỏa mãn yêu cầu của cậu.”
Trần Ninh đang nói liền trực tiếp gọi điện thoại cho Vương Quýnh tỉnh trưởng ở tỉnh Đông Hải: “Có người dắt người đến đập phá khách sạn Thanh Long, còn nói là muốn cho tôi lên đường, nói chỉ cho mười phút gọi người, cậu xem mà làm đi.”
Trần Ninh nói xong, không đợi Vương Quýnh nói gì, liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Đặng Cửu tưởng Trần Ninh gọi điện thoại cho Trần Hùng, trong mắt xẹt qua tia cười lạnh, hắn ta muốn chính là kết quả này.
Ở đây là Kim Lăng, không phải phương Bắc, Trần Hùng đến chỉ là tiễn thêm một mạng.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua!
Đặng Cửu nhìn chiếc đồng hồ vàng lớn trên cổ tay, ánh mắt không tốt nhìn Trần Ninh, hung hăng nói: “Thời gian sắp đến rồi, người của cậu còn chưa tới, cho nên tôi chỉ có thể tiễn cậu lên đường trước.”
Đặng Cửu vừa muốn phân phó những người thủ hạ hung hãn phía sau hắn động thủ.
Tuy nhiên, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng còi cảnh sát inh ỏi.
Xe cảnh sát, xe cảnh sát đặc vụ chống cháy nổ,…vô số xe cảnh dụng khác lần lượt kéo đến.
Vừa chớp mắt, trên đường lớn trước cửa khách sạn đã đến hàng trăm chiếc xe cảnh sát.
Từng tốp từng tốp cảnh sát hình sự mặc áo chống đạn, tay cầm súng lục lần lượt bước xuống xe.
Ngoài ra, còn có rất nhiều chiến sĩ mặc cảnh phục đặc biệt màu đen, cầm súng tiểu liên, từ trên xe nhảy xuống, bay đến tập hợp.
Còn có mấy nhóm đặc cảnh bắn tỉa, hành động lắp ráp khẩu súng bắn gọn gàng, tìm vị trí bắn tốt nhất và bắt đầu nhắm vào sảnh khách sạn.
Đặng Cửu cùng hàng trăm thuộc hạ của hắn ta đều kinh