Cuộc chiến hết sức căng thằng.
Mặc dù Thanh Môn có rất nhiều người, nhưng đáng tiếc là hôm nay bọn họ đã gặp phải đội cảnh vệ của Trần Ninh.
Bất kể là Điển Chử hay Bát Hồ Vệ, mỗi người đều là điển hình của một binh tướng chủ chốt ngàn dặm mới tìm được.
Mỗi người đều là cường giả ngự tọa ở một địa phương.
Ngay từ đầu trận chiến, những người của Thanh Môn chỉ có thể la hét và gục ngã trước Điển Chử.
Diệp Chấn Đường và những người khác cực kì khiếp sợ, còn Bàng Đức thì rùng mình trốn trong một góc.
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ thuộc phong cách chiến đấu quân sự điển hình, đơn giản thô lỗ và không cầu kỳ, họ đánh bại hoàn toàn quân địch bằng cách nghiền nát kẻ thù bằng sức mạnh và tốc độ, thường chỉ bằng một đòn.
Diệp Chấn Đường bọn họ có thể thấy đám người Điển Chử thuộc phong cách chiến đấu trong quân đội là điều hiển nhiên.
Thế nhưng ông ta cùng những người khác chỉ nghĩ rằng Điển Chử là lính đánh thuê được Trần Ninh thuê với giá cao.
Nhìn thấy cấp dưới tổn thất nặng nề, Diệp Chấn Đường biết chỉ dựa vào mười tám đường chủ và đám thuộc hạ này, so với Điển Chử và Bát Hỗ Vệ chẳng gây được bắt kì tổn thương gì.
Ông ta hét lên: “Dừng lại!”
Mọi người ở Thanh Môn nghe xong đều vội vàng dừng lại.
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ cũng chẳng thèm truy kích.
Cuộc chiến hết sức căng thẳng.
Mặc dù Thanh Môn có rất nhiều người, nhưng đáng tiếc là hôm nay bọn họ đã gặp phải đội cảnh vệ của Trần Ninh.
Bất kể là Điển Chử hay Bát Hỗ Vệ, mỗi người đều là điển hình của một binh tướng chủ chốt ngàn dặm mới tìm được.
Mỗi người đều là cường giả ngự tọa ở một địa phương.
Ngay từ đầu trận chiến, những người của Thanh Môn chỉ có thể la hét và gục ngã trước Điển Chử.
Diệp Chấn Đường và những người khác cực kì khiếp sợ, còn Bàng Đức thì rùng mình trốn trong một góc.
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ thuộc phong cách chiến đấu quân sự điển hình, đơn giản thô lỗ và không cầu kỳ, họ đánh bại hoàn toàn quân địch bằng cách nghiền nát kẻ thù bằng sức mạnh và tốc độ, thường chỉ bằng một đòn.
Diệp Chấn Đường bọn họ có thể thấy đám người Điển Chử thuộc phong cách chiến đấu trong quân đội là điều hiển nhiên.
Thế nhưng ông ta cùng những người khác chỉ nghĩ rằng Điển Chử là lính đánh thuê được Trần Ninh thuê với giá cao.
Nhìn thấy cấp dưới tổn thất nặng nề, Diệp Chấn Đường biết chỉ dựa vào mười tám đường chủ và đám thuộc hạ này, so với Điển Chử và Bát Hỗ Vệ chẳng gây được bát kì tổn thương gì.
Ông ta hét lên: “Dừng lại!”
Mọi người ở Thanh Môn nghe xong đều vội vàng dừng lại.
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ cũng chẳng thèm truy kích.
Trần Ninh nhìn Diệp Chấn Đường, cười nói: “Hối hận rồi sao?
Nghe vậy Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ đều lùi lại.
Bước chân của Thanh Long càng lúc càng nhanh, cuối cùng nhanh tới mức chỉ còn nhìn thấy dư ảnh.
Anh ta dựa vào năng lực chạy của mình, dùng chân trái giẫm mạnh xuống đất rồi bật lên cao, tung ra như tia chớp trên bầu trời đá xuống một cước, miệng gầm nhẹ nói:”Rồng bay trên trời!
Diệp Chấn Đường mắt không khỏi sáng lên khi nhìn thấy Thanh Long sử dụng kỹ năng đặc biệt của mình, còn đám người Thanh Môn còn lại không khỏi mừng thầm trong lòng.
Đối mặt với cú đá của Thanh Long, Trần Ninh chỉ bình tĩnh bình luận một câu:”Thật lòe loẹt.”
Nghe thấy sự bình tĩnh của Trần Ninh, đám người Diệp Chấn Đường đều sững sờ.
Mà vào thời khắc bùng nổ này, Trần Ninh một cước đá ra, long trời lở đất.
Bịch!
Giày đen của Trần Ninh đá vào Thiên Long trên không, ‘bộp’ một tiếng phát ra.
Kèm theo đó là thân hình to lớn của Thanh Long bay ra, đập xuống đất một cách mạnh mẽ.
Thanh Long bị thương nặng, bắt tỉnh ngay tại chỗ.
Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Ba trong bồn vị chiến thần kia là Bạch Hồ, Chu Tước và Huyền Vũ nhìn nhau, sau đó cùng xông về phía Trần Ninh:”Dám làm tổn thương Thanh Long sư huynh, chúng ta sẽ chỉnh đốn lại cậu.”
“Không biết tự lượng sức mình.” Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía trước.
Bùm bùm bùm!
Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, tam đại chiến thần.
Vừa đến gần, chỉ cảm thấy mắt hoa lên, nhưng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả đều phải nhận một cú đá của Trần Ninh vào ngực, ba người cảm thấy như bị một con tê giác đâm trúng, ngực vô cùng đau đớn, cả người giống như mây mù, bay ngược lên rồi ngã xuống đắt.
Đám người Diệp Chấn Đường lộ ra vẻ mặt chắn động.
Tứ đại chiến thần của Thanh Môn hoàn toàn không phải là đối thủ của Trần Ninh!
Tả hộ pháp Giáng Long cùng Hữu hộ pháp Phục Hỗ, cả hai nhìn nhau, quyết định hành động.
Vương Giáng Long trầm giọng nói: “Thân thủ của cậu rất tốt, tiếp theo sẽ là Tả hộ pháp của Thanh Môn Giáng Long tôi nghênh chiến.”
Vương Phục Hỗ cũng nghiêm nghị nói: “Tôi là Vương Phục Hỗ, Hữu hộ pháp của Thanh Môn, xin lãnh giáo.”
Giáng Long Phục Hồ, hai hộ