Ngày hôm sau, đám người Tông Thanh Tùng bắt đầu quay trở lại Trung Hải.
Trần Ninh ở lại một mình trông coi Trần Hùng trong bệnh viện.
Mãi cho đến khi Trần Hùng qua khỏi cơn nguy kịch, anh mới lặng lẽ rời đi, bắt đầu quay trở lại Trung Hải.
Trong bệnh viện, sau khi Trần Hùng tỉnh dậy, ông thấy thấy bên người chỉ có quản gia Vương Phúc và Tùy Bằng, nhưng ông lại không thấy con trai mình đâu, trong lòng ít nhiều có chút mắt mát.
Ông cười yếu ớt nói: “Thằng bé hận tôi như vậy sao? Tôi sắp chết rồi mà nó cũng không chịu tới gặp tôi một cái sao?”
Vương Phúc cười nói:”Lão gia, mấy ngày nay khi ngài chưa thoát khỏi cơn nguy kịch, cậu chủ vẫn luôn canh giữ trong phòng bệnh.”
“Cho đến hôm nay biết ngài đã thoát khỏi cơn nguy và dần bình phục, cậu ấy mới lặng lẽ rời đi.”
Tùy Bằng cũng nói: “Đúng vậy, cậu chủ biết ngài gặp tai nạn.
Đêm đó, liền giết chết tên sát thủ cùng với Bàng Đức, kẻ thuê sát thủ.”
Vừa nghe xong Trần Đức đã vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, mở to mắt nói: “Thằng bé thật sự quan tâm đến tôi như vậy, tại sao tôi vừa tỉnh lại nó liền bỏ đi?”
Vương Phúc cười nói: “Tính tình của cậu chủ ngài hiểu mà.”
: Trần Hùng nghe xong thì sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Thằng nhóc này giống mẹ nó, ngoài lạnh trong nóng, hơn nữa còn rất quật cường.”
Vương Phúc: “Lão gia, thương thế của ngài đã ổn định.
Ngài định đi tỉnh Giang Nam dưỡng thương, hay là trở về phương Bắc dưỡng thương?”
Trần Hùng suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Trở về phương bắc, thằng nhóc Trần Ninh đó hẳn là vẫn chưa tha thứ cho tôi đâu.”
“Gần đây nhà họ Trần xảy ra rất nhiều chuyện, không có ai phụ trách việc kinh doanh của gia tộc.
Tôi phải quay về phụ trách tình hình chung.”
Vương Phúc: “Được, tôi sẽ sắp xếp ngay!”
Khi Trần Ninh đáp chuyến bay trở về Trung Hải, đã 8 giờ tối.
Còn chưa về đến nhà, anh đã nhận được tin nhắn của Đồng Kha trên điện thoại di động.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu: Hộp đêm Violet, ghế lô 318, anh rễ cứu em.
Trần Ninh khẽ cau mày khi nhìn thấy tin nhắn, liền nói với người nhà hôm nay trở về, Đồng Kha gặp phải nguy hiểm gì, lại nhắn tin cầu cứu anh?
Anh muốn gọi điện thoại hỏi rõ tình hình! Nhưng ngay lập tức nghĩ, bây giờ Đồng Kha đang gặp nguy hiểm, nếu gọi điện thoại cho cô ấy chẳng phải là hại Đồng Kha sao.
Vì thế, anh nói với Điển Chử đang lái xe:”Quay xe đến hộp đêm Violetl”
Điễn Chử trầm giọng nói: “Vâng, thiếu soái!”
Hộp đêm Violet, trong ghế lô 318.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ vest Armani màu đen, buộc tóc đuôi ngựa ngồi trên ghế sofa.
Anh ta cầm ly rượu đỏ trong tay, lắc lắc một cái nhìn Đồng Kha rồi cười nói: “Cô Đồng, cô toàn tham gia nghiên cứu phát triển vắc xin ung thư gan, hiện tại tiến vào tập đoàn Ninh Đại với tư cách là trưởng phòng kiểm tra chất lượng.”
“Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, nếu cô bằng lòng nói cho chúng tôi công thức của vắc xin ung thư gan, Tập đoàn dược phẩm Cửu Châu chúng tôi sẵn sàng cho cô 100 triệu NDTI”
Một người phụ nữ bên cạnh Đồng Kha khích lệ nói: “Đồng Kha, một trăm triệu, một số tiền rất lớn cả đời cũng không làm ra được, cô đáp ứng với chủ tịch Tô đi!”
Đồng Kha tức giận nói: “Cô Trần, uỗng cho tôi coi cô là bạn bè, cô vừa nói sợ một mình đi xem mắt, nhờ tôi đi cùng.”
“Nhưng tôi không ngờ rằng cô lại bắt tay với người của tập đoàn dược phẩm Cửu Châu hại tôi!”
Hóa ra người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa trước mặt là Tô Hòa, là tổng giám đốc của tập đoàn dược phẩm Cửu Châu – công ty dược phẩm nỗi tiếng.
Khi Tập đoàn dược phẩm Cửu Châu nhìn thấy vắc xin ung thư gan của Tập đoàn Ninh Đại bán chạy và kiếm được nhiều tiền, bọn họ không khỏi ghen tị.
Vì vậy, ông chủ của tập đoàn dược phẩm Cửu Châu đã quyết định sao chép vắc xin ung thư gan của tập đoàn Ninh Đại.
Tô Hòa đến Trung Hải lần này là vì muốn có được công thức vắc xin ung thư gan của tập đoàn Ninh Đại.
Anh ta mua chuộc Trần Mẫn, bạn của Đồng Khả và nhờ cô ta giúp anh ta lừa Đồng Khả tới đây.
Sau đó anh ta cùng một nhóm người dưới trướng khống chế Đồng Khả, ép cô ấy phải đồng ý với yêu cầu của anh ta.
Đồng Khả không do dự mà bí mật gửi tin nhắn cầu cứu Trần Ninh.
Lúc này cô ấy cũng không biết Trần Ninh có thể tới cứu mình hay không, nên chỉ có thể dùng mọi cách để trì hoãn thời gian.
Trần Mẫn bị Đồng Kha khiển trách, cúi đầu không dám lên tiếng.
Nhưng Tô Hòa lại cười nói: “Cô Đồng không việc gì phải tức giận như vậy, cô Trần cũng chỉ muốn cô kiếm nhiều tiền hơn thôi.”
Đồng Kha nhìn về phía Tô Hòa cũng như một số thuộc mặt đầy đầy dữ tợn của anh ta, lạnh lùng nói: “Nếu tôi từ chối hợp tác với các người thì sao?”
Tô Hòa liếc mắt nhìn dáng người mảnh khảnh của Đồng Kha, cười nói: “Cô Đồng, cô là một mỹ nữ nên tôi đã rất cố gắng giao tiếp với cô theo kiểu quý ông.”
“Nếu như cô không chịu hợp tác, vậy tôi chỉ có thể dùng thủ đoạn thô lỗ.”
“Tôi có rất nhiều thủ đoạn, nhưng sẽ không nói cho cô biết chỉ tiết là gì, miễn khiến cho cô sợ hãi.”
Đồng Kha nhìn ánh mặt tà mình đang nhìn khắp người mình của Tô Hòa, cùng nụ cười đáng khinh của đám người xung quanh, làm sao cô ấy không đoán được những người này muốn làm gì!
Cô ấy