Mười tám ky sĩ Bắc Cảnh giống như mười tám cơn lốc xoáy nghênh đón 500 tên thủ hạ áo choàng trắng của Viên gia.
Trong khoảnh khắc, rất nhiều tên trong số năm trăm tên mặc áo choàng trắng của Viên gia đã bị nghiền nát.
Tiếng kêu gào thảm thiết không dứt, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí, khung cảnh trở thành địa ngục Tu La.
Mười tám ky binh Bắc Cảnh là quân át chủ bài của quân đội Bắc Cảnh.
Đối phó với 500 thuộc hạ áo choàng trắng của Viên gia có thể nói là dùng dao mỗ trâu để giết gà.
Chỉ thấy 18 kị sĩ Bắc Cảnh xông lên chém giết, giống như tiến vào trạng thái không người, phá hủy năm trăm tên áo choàng trắng ở tuyến phòng thủ của Viên gia.
.
||||| Truyện đề cử: Trời Ban Cô Vợ Ngố |||||
Đám thủ hạ Viên gia bị giết rất nhiều, thi thể đầy trên mặt đất.
Viên Trường An và Viên Lạc Dương hoàn toàn ngây người.
Trong nháy mắt, 18 ky sĩ Bắc Cảnh đã xuyên thủng đội hình Viên gia.
Chỉ trong một lần tấn công đã khiến 500 thủ hạ áo choàng trắng của Viên gia có hơn một nửa số người chết và bị thương.
Chỉ còn lại hơn hai trăm người bị cô lập ở hiện trường.
Viên Lạc Dương cả kinh run lên: “Thật đáng sợ, thật quá đáng sợ.
Những kẻ này là ác quỷ đến từ địa ngục sao?”
Viên Trường An nhìn cảnh tượng trước mắt không thể tin được, ông ta thấy 18 ky sĩ Bắc Cảnh đã tập hợp lại và chuẩn bị tung ra đòn tấn công thứ hai.
Giống như một con bạc đang thua đỏ mắt, ông ta hét lên trong tuyệt vọng: “Tất cả tập hợp lại cho tôi, chiến đấu, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu …”
Nhưng mài Những thủ hạ còn lại của Viên gia toàn thân run rấy lùi lại, hoảng sợ nói: “Lão gia, chúng tôi không đánh nữa!”
“Đúng, đúng, đúng, những kẻ này đơn giản là thần chết, chúng tôi không thể so tài với bọn họ!”
“Họ chuẩn bị phát động một lần tắn công thứ hai, chúng ta mau chạy đi!”
Tất cả đám thủ hạ còn lại của Viên gia đều vứt bỏ vũ khí bỏ chạy tứ phía.
Mọi người hận không thể kéo dài hai cái chân mình ra để có thể nhanh chóng thoát khỏi nơi địa ngục trần gian này.
Rất nhanh!
Ngoài những người chết và bị thương, chỉ còn lại anh em Viên gia đứng một mình ở lại hiện trường.
Trần Ninh và Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ ở phía trước.
Phía sau là 18 ky sĩ Bắc Cảnh.
Hai người chúng đã là rùa trong bình rồi!
Trần Ninh lạnh lùng nhìn Viên Trường An cùng Viên Lạc Dương, lạnh lùng nói: “Hai người các ông bây giờ còn muốn tiêu diệt toàn bộ gia tộc của tôi không?”
Vẻ mặt Viên Lạc Dương tràn đầy tuyệt vọng!
Tuy nhiên Viên Trường An lại nắm chặt tay không chịu thừa nhận thát bại, hung hăng nói: “Anh đừng có đắc ý, thủ hạ của anh thân thủ có lợi hại thế nào, chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn súng đạn, mạnh hơn quân đội sao?”
Nói xong, ông ta lấy điện thoại di động ra bấm số của Tần Vũ Dương: “Tần tướng quân, tới hỗ trợ tôi!”
Gọi xong!
Viên Trường An cười gần nhìn Trần Ninh: “Ha ha, từ giờ phút này trở đi, các người chờ chết đi!”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Thật sao, tôi sẽ chờ xem.”
Rất nhanh!
Có tiếng bước chân dứt khoát từ xa vọng đền!
Sau đó, chỉ thấy hàng trăm quân nhân dự bị, cầm súng trường, xếp hàng ngay ngắn, đồng loạt tiền về phía bên này.
Chính là Tần Vũ Dương dẫn toàn bộ tiêu đoàn lính dự bị đi qua đây.
Viên Trường An và Viên Lạc Dương gặp Tần Vũ Dương, giống như vừa nhìn thấy cha mẹ tái sinh, lập tức nịnh nọt chạy lên tiếp đón.
Viên Trường An vô cùng kích động: “Tần tướng quân, ông đến rồi.”
Viên Lạc Dương cũng nói: “Đúng vậy, nếu ông chậm một bước nữa thì e rằng hai huynh đệ chúng tôi đã đi rồi.”
Tần Vũ Dương và binh lính không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy tình cảnh thê thảm trước mặt.
Ông ta nhanh chóng hét lên: “Tất cả các chiến binh, lập tức bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu!”
“Vâng!”
Tần Phong cùng hàng trăm chiến sĩ dự bị cùng nhau phân tán rồi xếp thành trận hình, như thể đối mặt với kẻ địch lớn.
Viên Trường An và Viên Lạc Dương nhìn những võ sĩ được trang bị và huấn luyện đầy đủ này thì nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự phấn khích, họ đang nghĩ: Cho dù lần này Trần Ninh có chín mạng cũng không đủ chết!
Cả hai đều nhìn Trần Ninh đối diện, hy vọng có thể nhìn thấy những cảm xúc tiêu cực của Trần Ninh như kinh ngạc, sợ hãi, khiếp sợ và tuyệt vọng, thậm chí còn muốn nhìn thấy Trần Ninh quỳ xuống khóc lóc cầu xin thương xót.
Tuy nhiên, khiến anh em ông ta thất vọng rồi.
Trần Ninh khoanh hai tay đứng đó vẫn bình tĩnh nhàn hạ như trước, khóe miệng còn mang theo ý cười.
Tần Vũ Dương hét lớn: “Tôi là thiếu tướng Tần Vũ Dương của quân dự bị phía tây.
Tôi ra lệnh cho đám côn đồ ở hiện trường hạ vũ khí đầu hàng.”
“Ai dám chống cự sẽ bị bắn chết tại chỗ.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Tần Vũ Dương, hiện tại ông so với lúc cầu được gặp tôi hôm qua có vẻ là uy phong hơn nhiều!”
Tần Vũ Dương nghe thấy giọng nói của Trần Ninh, trước tiên cảm thấy quen thuộ!
c Sau khi nghe Trần Ninh nói vậy xong thì vẻ mặt lập tức nghỉ hoặc.
Ông ta nhìn Trần Ninh chăm chú, đợi đến khi ông ta nhìn thấy rõ bộ dáng của Trần Ninh.
Bùm!
Ông ta bị sốc, như thể bị sét đánh giữa trời xanh.
Cứng người!
Ông ta nhận