Lý Tử Dương gần như muốn khóc khi nghe những lời này của Trần Ninh.
Rõ ràng là hắn ta đã lên máy bay chở khách đi về phía bắc, máy bay chở khách đã bay máy tiếng đồng hồ rồi, theo lý mà nói thì lúc này hắn ta đã đến phương bắc rồi, máy bay làm sao có thể bay một vòng rồi lại quay về Trung Hải?
Lý Tử Dương thật không hiểu là bị làm sao vậy?
Bởi vì cho dù là Lý Phiệt thì cũng không thể gọi máy bay đã bay đi trở về.
Trần Ninh đã làm như thế nào!
Lúc này hắn tái mặt nhìn Trần Ninh, cắn môi khô khốc nói: “Trần Ninh, anh đừng đắc ý.”
“Anh hai của tôi và đại quản gia Lý Phiệt chúng tôi đã đến Trung Hải.”
“Những ngày tốt đẹp của anh sắp hết rồi, chúng ta chờ anh hai của tôi đem theo chú Long đến giết các người đi.”
Trần Ninh, Vương Trí Hành và những người khác nghe thấy những lời đe dọa của Lý Tử Dương thì đều nhìn nhau, nụ cười hiện lên trong ánh mắt.
Lý Tử Dương nhận ra tình hình có vẻ không ổn, nhưng cũng không thể biết được có chuyện gì, hắn trừng mắt nhìn đám người Trần Ninh đang cười, tức giận nói: “Các người sắp chết rồi mà còn có chuyện gì buồn cười sao?”
Vương Trí Hành cười lạnh nói: “Ha ha, anh hai của anh và Long Bát Hoang đã quấy rày Trần tiên sinh rồi rồi.”
Lý Tử Dương sững sờ: “Cái gì?”
Anh hai và chú Long đã đến gây rối Trần Ninh rồi, vậy tại sao bây giờ Trần Ninh vẫn đứng đây?
Còn nữa, anh hai và chú Long đâu?
Vương Trí Hành dường như nhìn thấy nghỉ ngờ của Lý Tử Dương.
Anh ta cười lạnh nói: “Long Bát Hoang đã cố gắng làm Trần tiên sinh bị thương nên Trần tiên sinh đành tự vệ đá chết ông ta rồi.”
Bùm!
Lời nói của Vương Trí Hành giống như tia chớp giữa trời xanh đánh trúng khiến Lý Tử Dương hoàn toàn ngu ngốc.
Vương Trí Hành nói tiếp: “Về phần anh hai của anh, hiện tại anh ta đang quỳ trước cổng phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, ăn năn hồi lỗi vì đã hành hung cảnh sát.”
Cái gì?
Anh hai cũng phải quỳ xuống!
Lý Tử Dương hoàn toàn chết lặng khi nghe những lời này, kinh ngạc nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh cũng không nhìn hắn ta mà quay đầu nhìn Đồng Kha, kinh ngạc hỏi: “Đồng Kha, tại sao em cũng đi chuyến bay này?”
Đồng Kha nói: “Gần đây em đã xin nghỉ phép, muốn về nhà xem một chút.
Tình cờ đi cùng chuyến bay với hắn ta…”
Đồng Kha nói với Trần Ninh và Tống Sinh Đình về những việc làm xấu xa của Lý Tử Dương trên máy bay.
Trần Ninh vô cùng tức giận sau khi nghe xong.
Anh quay đầu nhìn Lý Tử Dương, lạnh lùng nói: “Xem ra bài học đánh gãy hai chân của anh còn lâu mới đủ.”
Lý Tử Dương nghe vậy, kinh hãi hét lên: “Mày muốn làm gì, tao chính là người Lý Phiệt…”
Lời còn chưa nói xong thì Trần Ninh đã ra tay rồi.
Rắc!
Cánh tay trái của Lý Tử Dương đã bị Trần Ninh đánh gãy.
“AI”
Lý Tử Dương không khỏi hét lên!
Rắc!
Trần Ninh lại đánh gãy tay phải của Lý Tử Dương!
Lần này, Lý Tử Dương lập tức ngắt xỉu tại chỗ vì đau đớn.
Trần Ninh vẫn còn tức giận, nhìn Hoàng Tam và Trương Dương đang quỳ trên mặt đất giơ hai tay lên.
Anh nhắc chân đá bay hai tên đó.
Hoàng Tam và Trương Dương đều hộc máu và ngắt xỉu trên mặt đất ngay tại chỗ.
Trần Ninh nói với Vương Trí Hành: “Hãy bắt chúng và quản lý thật nghiêm ngặt, không được để Lý Phiệt cướp đi một lần nữa.
Vương Trí Hành nghiêm nghị nói: “Vâng, Trần tiên sinh.”
Vương Trí Hành ngay lập tức ra lệnh cho cảnh sát đặc nhiệm xung quanh đưa Lý Tử Dương xuống máy bay giải về đồn cảnh sát xử lý và giam giữ.
Vương Trí Hành cũng gửi lời xin lỗi đến các hành khách ngay tại chỗ, nói rằng những tội phạm quan trọng đã có mặt trên máy bay khiến máy bay phải bay quay trở lại.
Anh ấy nói sẽ bồi thường gấp đôi tiền vé máy bay của mọi người!
Các hành khách sớm cũng đã nhìn thấy hành động xấu xa của Lý Tử Dương nên không chỉ bày tỏ sự thông cảm mà còn vỗ tay và ủng hộ.
Thành phố Phụng Thiên, Lý Phiệt Trong thư phòng, Lý Thủ Nhân đang ngồi ủ rũ.
Bởi vì ông ta vừa mới nhận được tin tức, Lý Tử Minh và Long Bát Hoang đã không thể giải cứu Lý Tử Dương thành công.
Ngược lại, Long Bát Hoang còn bị Trần Ninh giết.
Ngay cả Lý Tử Minh cũng cũng bị xử lý đến mực mức buộc phải