Trần Ninh gọi điện cho Điển Chử, rất nhanh Điển Chử liền đem một đoàn thuộc hạ mặc thường phục, lái mười mấy chiếc Jeep tới.
Trần Ninh bảo Điển Chử đợi chút, anh lấy chìa khóa một chiếc xe Jeep, cùng Tống Sính Đình lái xe đi trước.
Tống Sính Đình vẫn chưa hoàn hồn lại, cảm xúc không ổn định, không chú ý tới hành động, khí chất khác người bình thường của đám người này Điển Chử, chỉ xem là bạn của Trần Ninh mà thôi.
Trong nhà, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đã nấu cơm xong, đang xem hoạt hình cùng Tống Thanh Thanh.
Bọn họ thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình trỏ về, lại chú ý tới sắc mặt của Tống Sính Đình hơi lạ, vội hỏi sao vậy.
Tống Sính Đình không muốn dọa tới bố mẹ, gượng cười, che giấu: “Trên đường xảy ra chút tai nạn, đụng hỏng xe, con hơi sợ.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ tưởng thật, đều an ủi Trần Ninh và Tống Sính Đình, nói người không sao là được rồi.
Cả nhà ngồi xuống ăn cơm.
Trần Ninh cùng mọi người ăn hai miếng cơm liền đặt bát đũa xuống, nhàn nhạt nói anh đi xử lý chuyện tai nạn, ra ngoài một chuyến.
Sau đó anh liền mặc áo khoác, đi ra khỏi nhà.
Cổng tiểu khu biệt thự Hoa Viên Giang Tân, hai chiếc xe Jeep đang dừng trước công, Điển Chử và máy chiến sĩ Bắc Cảnh đã đợi rất lâu rồi.
Điễn Chử đích thân mở của xe, sau khi Trần Ninh lên xe, lành lạnh nói: “Tào Kiến Bân bây giờ ở đâu?”
Điển Chử trầm giọng: “Báo cáo thiếu soái, Tào Kiến Bân đang ở trong dinh thự Ánh Trăng Khuyết, chờ bọn Lại Phong bắt cóc Tống tiểu thư đưa tới.”
Mắt Trần Ninh xẹt qua tia sát khí, dặn dò: “Lái xe, đi Ánh Trăng Khuyết.”
Điễn Chử: “Vâng, thiếu soái.”
Rằm!
Cửa lớn dinh thự Tào gia bị xe Jeep đâm vào, hai chiếc Jeep thân dài liền đi vào.
Lập tức đội trưởng đội vệ sĩ của Tào gia, Hoàng Vĩnh Thành nghe vậy liền đem một đám bảo vệ chạy ra.
Hoàng Vĩnh Thành lạnh mặt, trầm giọng mắng: “Các người là ai?”
Điển Chử và năm chiến sĩ Bắc Cảnh, sau khi dừng xe, liền xuống xe.
Lúc này Điển Chử đích thân mở cửa xe, Trần Ninh bước xuống, điềm nhiên nói: “Người tới lấy tính mạng chó của Tào Kiến Bân!”
Hoàng Vĩnh Thành tức giận: “Tao thấy chúng mày là tới tìm chết, mọi người cùng lên, phế hết máy tên này.”
Đám vệ sĩ có mắt đồng loạt rút côn ra, xông về phía Trần Ninh.
Trần Ninh xem thường bọn vệ sĩ sát khí đằng đằng này, hai tay đặt sau lưng, không nhanh không chậm mà đi về phía cửa dinh thự.
Điển Chử gầm thấp một tiếng giết, đem theo năm thuộc hạ nghênh đón đám vệ sĩ Hoàng Vĩnh Thành.
Điển Chử là cảnh vệ trưởng của Trần Ninh, bản lĩnh chém giết cực kỳ lợi hại.
Năm chiến sĩ bên cạnh anh cũng đều là thành viên của đội cảnh vệ của Trần Ninh, ai cũng có tuyệt kỹ.
Đám người Điển Chử dùng đều là đấu thuật tiêu chuẩn trong quân đội, ra tay không chết thì cũng bị thương, thật sự là người giết người không chớp mắt.
Đám vệ sĩ đồng loạt kêu gào thảm thiết ngã xuống đắt.
Ngay cả Hoàng Vĩnh Thành là vệ sĩ có thực lực mạnh nhất cũng bị Điển Chử một cước đá bay, xương sườn vùng ngực bị gãy, nặng nề mà ngã xuống bên chân Trần Ninh.
Hoàng Vĩnh Thành lúc trước cũng ở trong bộ đội bảy năm, sau này vì phạm lỗi mà bị ép giải ngũ.
Sau khi giải ngũ anh ta liền dựa vào bản lĩnh chém giết mà làm vệ sĩ của hào môn, cuối cùng trở thành đội trưởng đội vệ sĩ của Tào Kiến Bân.
Hoàng Vĩnh Thành tự nhận thực lực không tệ, nhưng bị thua thảm như vậy, anh ta cũng là bị lần đầu.
Anh ta đỡ vết ngực bị thương, kinh hãi mà nhìn mấy người Trần Ninh và Điển Chử, đột nhiên thất thanh hét lên: “Anh anh anh, anh là chiến thần Bắc Cảnh, thiếu soái Trần Ninh!”
Trần Ninh hai tay để sau lưng, đang chậm rãi đi về phía cửa dinh thự, nghe thấy lời này dừng chân lại.
Trần Ninh nhìn Hoàng Vĩnh Thành bị thương nặng, nhàn nhạt nói: “Cậu vậy mà lại nhận ra tôi, cũng không dễ ủ”
Thực tế, lúc Hoàng Vĩnh Thành vừa hét lên, trong lòng cũng chưa chắc chắn.
Bây giờ nghe Trần Ninh nói vậy, anh ta cuối cùng cũng chắc chắn trăm phần trăm, người đàn ông trước mặt chính là thiếu soái trẻ nhất Hoa Hạ, chiến thần thần bí nhất của đề quốc, Trần Ninh.
Hoàng Vĩnh Thành liều mạng giãy dụa, sau đó quỳ trước mặt Trần Ninh: “Tôi từng phục dịch trong bộ đội, dù không thuộc Bắc Cảnh quân,