Phòng bệnh VỊP của Khoa nội trú, bệnh viện tư nhân cao cấp nhất tỉnh thành Giang Nam.
Lý Tử Thần vừa mới làm xong phẫu thuật tỉnh lại.
Một đám thuộc hạ vây quanh anh ta, quản gia Từ Huyền Minh cúi người lo lắng hỏi: “Lý tiên sinh, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi, bác sĩ đã làm xong phẫu thuật cho ngài, ngài cảm thấy tốt hơn chưa?”
Lý Tử Thần giãy nảy nói: “Báo thù, lập tức tìm người đi báo thù cho tôi…”
Từ Huyền Minh cúi đầu nói: “Thân thủ Trần Ninh rất lợi hại, hơn nữa Trung Hải là địa bàn của anh ta, chúng ta muốn giết anh ta e là không có dễ như tưởng tượng.”
“Hay chuyện này để khi nào vết thương của Lý tiên sinh hồi phục thì chúng ta tính kế lâu dài.”
Lý Tử Thần nghe vậy hai mắt lập tức nhìn trừng trừng Từ Huyền Minh, ánh mắt như con rắn độc có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Từ Huyền Minh thấy ánh mắt này cả người cũng run lên.
May mắn thay, lúc này Lý Tử Thần vừa mới làm phẫu thuật xong, thuốc mê trên người vẫn chưa hết tác dụng nên thân thể Lý Tử Thần yếu hơn rất nhiều.
Nếu không thì nói không chừng Lý Tử Thần sớm đã đánh chết tên quản gia này rồi.
Lý Tử Thần trừng mắt nhìn Từ Huyền Minh đến khi trán Từ Huyền Minh đầy mò hôi, cúi đầu xuống, anh ta mới lạnh lùng nói: “Cái gì cũng có thể đợi nhưng chuyện báo thù này tuyệt đối không thể.”
Lần này Từ Huyền Minh không dám phản kháng Lý Tử Thần nữa, cúi đầu giọng run rầy nói: “Vâng!”
Lý Tử Thần phân phó: “Trần Ninh quả thực rất lợi hại, tôi cần ông đi mời một người xuất sơn, giúp tôi giết Trần Ninh.”
Từ Huyền Minh nhỏ giọng hỏi: “Ai?”
Lý Tử Huyền chằm chậm nói: “Yên Vũ Kiếm.”
Yên Vũ Kiếm?
Người được mệnh danh là kiếm khách cường giả dùng kiếm số một Hoa Hạ.
Từng giết người như mưa, bây giò đã về rừng ở ẩn, bao nhiêu năm tuyệt thế cường giả.
Đám người Từ Huyền Minh mặc đều tràn đầy kinh ngạc, Lý tiên sinh vậy mà lại muốn mời một vị cường giả xuất sơn, nhưng liệu Yên Vũ Kiếm đồng ý không?
Lý Tử Thần lấy ra một ngọc bội cổ ném cho Từ Huyền Minh, lạnh lùng nói: “Khi xưa Yên Vũ Kiếm nợ gia phụ một ân tình, ông ta nói chỉ cần nhà họ Lý chúng ta đem miếng ngọc bội cổ này đến tìm ông ta thì ông ta sẽ đồng ý giúp nhà họ Lý làm một việc.”
“Ông đem miếng ngọc bội này đi tìm ông ta, nói với ông ta nhà họ Lý tôi muốn ông ta giết Trần Ninh.”
Từ Huyền Minh cầm miếng ngọc bội như cầm báu vật, hưng phần nói: “Rõ, tôi lập tức đi làm ngay.”
“Haha, nếu như có thể mời được vị Yên Vũ Kiếm, kiếm tông cường giả này ra tay thì Trần Ninh chết chắc rồi.”
Núi Thiên Lâm, bên hồ Phi Điều.
Một người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi mặc bộ áo tơi, tay cầm cần trúc câu cá đang ngồi bên hồ câu cá.
Cách đó không xa, một chiếc máy bay trực thăng thương dụng đang dần dần hạ cánh xuống.
Từ Huyền Minh mặc bộ đồ vest màu trắng của quản gia dẫn theo một vài thủ hạ mặc vest đen từ trên máy bay trực thăng đi xuống, bước nhanh đến bên người đàn ông già đang câu cá.
Từ Huyền Minh cung kính nói: “Quản gia nhà họ Lý Từ Huyền Minh, tuân theo mệnh lệnh của gia chủ đến cầu kiến tiên sinh.”
Thì ra người đàn ông già mặc áo tơi đang câu cá ở bờ hồ chính là kiếm khách số một Hoa Hạ lên núi ở ẩn bao nhiêu năm, Yên Vũ Kiếm.
Yên Vũ Kiếm mặt lạnh tanh nói: “Lý Thủ Nhân có chuyện sao không tự mình đến gặp tôi?”
Từ Huyền Minh cúi thấp đầu, cung kính nói: “Lão gia đã mắt rồi, là bị người khác hại chết, bây giờ nhà họ Lý do con trai cả của lão gia nắm quyền.”
Yên Vũ Kiếm cả đời này mê kiếm đạo, cố nhân vô số, bằng hữu chỉ có một mình Lý Thủ Nhân.
Người cô độc như ông ta, nghe thấy người bạn duy nhất của mình bị người khác hại chết, mắt ông ta hiện nên tia phẫn nộ.
Ông ta tức giận phát cần câu lên.
Bùm!
Dưới tác động của chiếc cần câu, mặt hồ phẳng lặng vang lên một tiếng động lớn, cột nước khổng lồ bay lên bầu trời.
Rào rào.
Bọt nước bay cao mười khoảng mười thước sau đó lại rơi xuống mặt hồ, mặt hồ bị rung động,