Triệu Bình An bước ra khỏi Lư gia trong tuyệt vọng, quỳ gối trước cửa lớn Lư gia như một con chó già mát nhà.
Chân tay ông ta lạnh ngắt, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Lần này Triệu Phiệt vậy mà lại đắc tội thiếu soái!
Đây là tự rước họa diệt thân!
Nhớ tới việc mình vậy mà lại đồng ý giúp Tây Tố Thân Vương giết Trần Ninh, nhớ tới việc ông ta thực sự muốn cưới vợ của Trần Ninh để xung hỉ, nhớ tới việc ông ta thực sự muốn chiếm lấy tập đoàn Ninh Đại, ông ta thật sự vô cùng hồi hận!
Trong số những tội ác này, bất kỳ một tội ác nào cũng đủ để thiếu soái giết chết họ.
Vừa hồi hận vừa đau buồn, ông ta quỳ trước cửa bắt đầu khóc.
Mọi người đi ngang qua ai lấy đều chỉ trỏ!
Tuy rằng Triệu Phiệt là một trong tám gia tộc thế lực, thề nhưng Triệu Phiệt chưa bao giờ biết hồi báo cho xã hội, cũng không đem lại lợi ích gì cho xã hội.
Ngược lại, Triệu Phiệt luôn độc đoán, làm chuyện thị phi, ức hiếp nam nữ là chuyện thường.
Vì vậy, nhiều người nhìn thấy Triệu Bình An có kết cục như vậy, tuy rằng ai cũng không biết nguyên nhân, nhưng trong lòng không khỏi mừng thầm.
Mọi người đều đang nghĩ: Tên độc ác chuyên ức hiếp người khác cũng có ngày hôm nay!
Hai giờ sau, bữa tiệc của Lư gia đã kết thúc, rất nhiều khách mời đã rời đi.
Khi mọi người bước ra từ cửa nhà họ Lư, họ nhìn thấy Triệu Bình An đang quỳ trên mặt đất.
Tất cả đều có biểu hiện kỳ quái, đường đường là gia chủ Triệu Phiệt mà cũng có ngày hôm nay.
Khi màn đêm buông xuống, đèn bật sáng.
Triệu Bình An đã quỳ trước cửa Lư gia ba tiếng đồng hồ, máy lần ông ta cảm thấy không xong rồi nhưng đều phải cắn chặt răng, kiên trì.
Nếu không thể xin thiếu soái tha thứ thì Triệu Phiệt sẽ bị loại khỏi tám đại gia tộc!
Cuối cùng, lúc Triệu Bình An quỷ đến sắp bát tỉnh.
Lư Xương đi ra, lạnh lùng nói: “Thiếu soái nói muốn gặp ông!”
Chân Triệu Bình An đã hoàn toàn tê liệt, ngay cả khi đứng lên cũng đều có vần đề.
Ông ta vội vàng run rầy hạ lệnh cho đám tùy tùng bên cạnh: “Mau đỡ tôi đứng dậy rồi đưa tôi đi gặp thiếu soái.”
Trong phòng bên, Trần Ninh đang ngồi trên ghế nói chuyện với Lư Trị Trung.
Ngoài Điển Chử và Đồng Kha, còn có Từ Cường Quân và một tá binh sĩ trang bị đạn thật.
Sau khi đi vào, Triệu Bình An lại quỳ trên mặt đất, run rẫy nói: “Tội nhân Triệu Bình An xin chào thiếu soái!”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Hiện tại mới biết mình đắc tội thì đã muộn rồi.”
“Triệu Bình An, ông có nhớ lời cảnh cáo trước đây tôi đã cho.
Triệu Phiệt của ông không?”
“Lúc đó tôi đã nói nếu Triệu Phiệt các ông không biết dừng lại thì tôi sẽ khiến các ông bị loại khỏi tám đại gia tộc…”
Bùm!
Triệu Bình run rẩy toàn thân, vừa khóc vừa cầu xin: “Thiếu soái, tôi sẵn sàng chấp nhận bắt cứ hình phạt nào từ anh.
Cho.
dù anh có bắn chết tôi cũng không quan trọng, nhưng xin hãy tha cho Triệu Phiệt chúng tôi một con đường sống _, Dù thế nào đi nữa, Triệu Bình An cũng không muốn công sức.
của tổ tiên hàng chục thế hệ bị mình hủy hoại.
đích chung, đó là trần áp Trung Quốc đang trỗi dậy.”
Lư Trị Trung hừ lạnh một tiếng: “Trần áp Trung Quốc của chúng ta, bọn họ xứng sao?”
Triệu Bình An nói: “Lão Lư, đừng đánh giá tháp tổ chức này.
Tổ chức này có đầy đủ các chính trị gia và các ông chủ tập đoàn từ khắp nơi trên thế giới.
Họ có thể tạo ra một cơn bão tài chính và dễ dàng phá hủy hệ thống tài chính của một quốc gia nhỏ.”
“Về phần trấn áp hoạt động kinh doanh của chúng ta ở Trung Quốc, lại càng đơn giản.”
“Trên thực tế, nhiều công ty của chúng tôi ở Trung Quốc vừa ra khỏi đất nước và bước ra thế giới đã trực tiếp bị phá hủy bởi những nỗ lực chung của họ, cuối cùng phải đóng cửa.”
“Hơn nữa, nhiều sóng gió ở một số nơi ở Trung Quốc đều có bóng của họ đẳng sau hậu trường.”
Trần Ninh nghe vậy sầm mặt xuống, chậm rãi hỏi: “Làm sao ông biết được thế lực này, ông biết được bao nhiêu?”
Triệu Bình An căng da đầu nói: “Tôi không dám giấu diếm thiếu soái, kỳ thật Triệu Phiệt chúng tôi đã gia nhập tổ chức Toàn Trí này.
Bùm!
Lư Trị Trung vỗ bộp một cái lên bàn, tức giận nói An, tên khốn kiếp, ông