Mọi người hoài nghi nhìn Trần Ninh, hiển nhiên không ngờ Trần Ninh lại đánh người.
Gia đình Tống Sính Đình vừa hả giận vừa lo lắng!
Những tên tay chân của trụ trì cũng đều chết lặng.
Lát sau!
Trụ trì bị Trần Ninh tát gãy vài cái răng, loạng choạng đứng dậy.
ông ta ôm chặt khuôn mặt sưng vù của mình, mơ hồ lẩm bẩm: “Các người còn ngây ra đó làm gi? Toàn bộ xông lên đi, giết chết tên khốn nạn này!”
Sau khi nghe những lời này, mấy tên lưu manh địa phương tại hiện trường cuối cùng cũng tỉnh lại, đang muốn xông lên động thủ với Trần Ninh.Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.
com | Nhảy*hố truyện full
Tuy nhiên, Trần Ninh thuận tay túm lấy góc chiếc bàn đá cẩm thạch bên cạnh và dùng một lực nhỏ.
Rắc một cái, góc của chiếc bàn bằng đá cẩm thạch cực kỳ cứng rắn đã bị Trần
Ninh cắt bằng tay không.
Trần Ninh lại hơi dùng lực!
Rắc!
Cô nghĩ thầm: Người dân ở đây hiếu khách quá nhỉ?
Tuy nhiên, cô không có thói quen nhận đồ của người lạ, luôn cảm thấy ánh mắt của người lạ nhìn mình có chút kỳ quái.
Cô lắc đầu: “Cảm ơn anh, tôi không cần.
Khi người đàn ông lạ mặt thấy Tống Sính Đình từ chối trái cây của mình, anh ta hơi thất vọng, nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó rồi bỏ đi.
Sau khi người đàn ông đi khỏi, chủ quầy thịt nướng nói nhỏ với Trần Ninh và Tống Sính Đình: “Cũng may là cô gái này không nhận trái cây của anh ta, nếu không sẽ gặp rắc rối.”
Trần Ninh và Tống Sính Đình khi nghe những lời này đều sững sờ, Trần Ninh hỏi: “Tại sao?”
Chủ quầy thịt nướng trầm giọng nói: “Sự kiện đốt lửa trại ở đây thật ra là một nét đặc sắc, còn được gọi là sự kiện cầu hoan.”
“Nếu tìm được mỹ nữ hay anh chàng đẹp trai nào ở đây thì họ sẽ cho người kia trái cây, nếu người kia nhận thì có nghĩa là bạn nhận lời cầu hoan!”
Cái gì!
Trần Ninh và Tống Sính Đinh bị chấn động như sét đánh trúng.
Lúc này, chủ quán thịt nướng chỉ vào mấy chòi lều xung quanh, trầm giọng nói: “Các bạn thấy mấy chòi lều đó không có ai nhưng nếu lời cầu hoan được chẩp nhận thì sẽ lập tức vào đó
phát sinh quan hệ.
“Tất nhiên, lều trại phải trả phí, hơn nữa còn rất đắt tiền.”
Biểu tình của Trần Ninh và Tống Sính Đình vô cùng kỳ quái.
Thầm nghĩ chẳng trách khách du lịch ở đây chủ yếu là nam giới.
Sau khi biết về bữa tiệc lửa trại này là tiệc cầu hoan, Trần Ninh và Tống Sính Đình không thể ngồi yên, chuẩn bị gọi người nhà rời khỏi đây.
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng kinh hô của Đồng
Kha.
Trần Ninh và Tống Sính Đình vội vã đi tới cùng với Tống Thanh Thanh, và sau đó họ nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc với một nhóm đàn ông đang chuẩn bị cưỡng bức kéo Đồng Kha đi.
Trần Ninh giận dữ hét lên khi nhìn thấy điều này: “Buông ra!”
Lão hói thấy Trần Ninh xuất hiện, buông Đồng Kha ra, ngoài miệng cười nói: “Tên nhóc này là ai, dám lo chuyện của Trọc Bàng tao!”
Đồng Kha nhân cơ hội chạy đến trốn sau Trần Ninh và Tống Sính Đình, lúc đó Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng quay trở lại.
Cả gia đình tụ lại với nhau nhau, ngạc nhiên nhìn đám người đầu trọc.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi là anh rể của cô ấy, cô ấy đã làm gi có lỗi với các anh, các anh muốn làm gì cô ấy?”
Trọc Bàng nhếch mép cười lạnh nói: “Cô ta nhận trái cây của tôi.
Theo quy định ở đây, cô ta đã chấp nhận lời
cầu hoan của tôi.
Tôi đương nhiên là đưa cô ta đi ngủ rồi.”
Đồng Kha vội vàng nói: “Anh rể, em không biết ở đây có quy định đó.
Anh ta đột nhiên đi tới, đưa cho em một miếng hoa quả, em vô thức vươn tay cầm lấy.”
“Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta cứ khăng khăng nói rằng em chấp nhận