Thế này mới gọi là có tiền cậy thế nạt người!
Tặng một chiếc xe cho giáo viên tính là bản lĩnh gì?
Trực tiếp tặng cho tất cả giáo viên và nhân viên trong trường một tòa nhà ký túc, đây mới gọi là có tiền tự do phóng khoáng!
Tất cả phụ huynh có mặt đều tới tấp nhìn Trần Ninh một cách ngưỡng mộ,
không những bởi vì Trần Ninh hào phóng, mà còn bởi Trần Ninh đã dạy dỗ cho cái tên nịnh hót Chu Bạch Phượng này một bài học.
Các bậc phụ huynh thật sự rất ghét Chu Bạch Phượng này.
Người phụ nữ này ỷ vào việc mình có chút tiền, cả ngày ở trong nhóm chat nịnh hót giáo viên, lúc nói góp tiền mua ipad cho giáo viên, lúc lại nói góp tiền mua quà cho con giáo viên.
Hơn nữa mỗi lần quà đề nghị mua đều là thứ rất đắt.
Rất nhiều phụ huynh chỉ là những người đi làm binh thường, lương trả tiền nhà tiền xe, còn phải cho con đi học, mỗi tháng đều cần bớt ăn bớt mặc mới có thể đủ duy tri cuộc sống, sao gánh được sự giày vò của loại người nịnh hót kiểu này, dăm bữa nửa tháng lại tặng quà giáo viên chứ!
Bọn họ từ lâu đã muốn chửi Chu Bạch Phượng này mấy câu giống như Mã Hiểu Lệ, nhưng không có dũng khí.
Bọn họ cũng từng tưởng tượng sẽ
cho Chu Bạch Phượng một cái tát thật đau, nhưng không có thực lực.
Bây giờ, Mã Hiểu Lệ chửi Chu Bạch Phượng.
Trần Ninh lại trực tiếp đánh vào phương diện tiền bạc mà Chu Bạch Phượng lấy làm tự hào nhất, cho Chu Bạch Phượng một đòn nặng nề.
Các phụ huynh có mặt đều mừng thầm trong lòng, thầm khen Trần Ninh: làm hay lắm!
Chu Bạch Phượng vừa rồi quả thật bị lời của Trần Ninh làm cho hóa đá.
Trong nhà cô ta có chút tiền, điều này là thật, nhưng cô ta không lấy ra được hai mươi triệu tệ, cho dù trong nhà có hai mươi triệu tệ, cô ta cũng không thể lấy hết ra đi quyên góp cho nhà trẻ xây tòa nhà ký túc, cô ta cũng không ngốc.
Nhưng, cô ta cũng không tin Trần Ninh có thể lấy ra ba mươi triệu tệ.
Cô ta liếc nhìn chiếc xe Hongqi chẳng mấy giá trị đó của Trần Ninh, cười lạnh lùng: “Hừ, cái loại nghèo như anh, có ba mươi triệu tệ sao?”
“Đoán chừng trong túi anh còn “sạch” hơn mặt anh đó, lại dám nói khoác quyên góp một tòa nhà ký túc cho giáo viên và nhân viên, không thấy mất mặt à?”
Trần Ninh nghe vậy, trực tiếp lấy một chiếc thẻ đen American Express trong ví tiền ra, vứt phăng lên mặt người phụ nữ này, lạnh lùng nói: “Mở mắt chó của cô ra, cô xem thử thẻ này có ba mươi triệu tệ hay không?”
Bụp!
Chiếc thẻ đen American Express đập vào mặt Chu Bạch Phượng, phát ra tiếng kinh người, còn làm cho mặt của Chu Bạch Phượng sưng đỏ lên một vùng.
Cô ta theo bản năng đưa tay bắt lấy chiếc thẻ mà Trần Ninh vứt lên mặt cô ta, khuôn mặt bị đánh đỏ bừng bừng.
Cô ta vừa sợ vừa tức, như một người đàn bà chanh chua mắng nói: “Anh lại dám dùng thẻ đánh tôi, cái thẻ vớ vẩn này của anh lại dám nói trong đó nhất định có ba mươi triệu
tệ sao?
Cô ta vừa dứt lời, lập tức liền vang lên một tràng tiếng cười nhạo.
Các bậc phụ huynh có mặt tới tấp cười lạnh lùng nói: “Uổng công cô ta ngày thường vẫn bày ra dáng vẻ rất có tiền, lại ngay cả thẻ đen American Express cũng không biết.”
“Đúng vậy, người có tiền có ai không biết thẻ đen American Express, dùng được toàn cầu, không có hạn mức.”
“Thẻ đen American Express, đừng nói là mấy chục triệu tệ, cho dù một
lần quẹt mấy trăm triệu tệ cũng không thành vấn đề, ngay cả điều này cô ta cũng không biết, vừa nhìn đã biết là người giả vờ giàu có, hoặc là nhà giàu mới nổi.”
Chu Bạch Phượng nghe thấy người xung quanh bàn luận, vẻ mặt của cỏ ta vô cùng khó coi, cúi đầu khiếp sợ nhìn chiếc thẻ đen bé nhỏ cầm trong tay.
Cô ta vẫn thật sự không hiểu, chỉ một chiếc thẻ đen bé tẹo này cũng lợi hại như vậy ư?
Cô ta lại nhìn Trần Ninh, vẫn không
Chiếc thẻ này chắc chắn là giả!
Cô ta tin chắc Trần Ninh sẽ không có nhiều tiền như vậy, Trần Ninh có tiền thì sẽ không đi chiếc xe Hongqi rẻ tiền như thế, Trần Ninh giàu như vậy, Mã Hiểu Lệ sẽ không tiếc tiền góp tiền mua xe cho giáo viên.
V’| vậy, chắc chắn Trần Ninh không có tiền, chiếc thẻ này cũng chắc chắn
Cô ta cười lạnh lùng: “Bên người chỉ cất con chuột chết, còn giả mạo mình đi săn.”
“Anh lấy một chiếc thẻ giả hù dọa ai chứ?”
Mọi người có mặt nghe thấy