Trần Ninh nghe vậỵ mặt lập tức lạnh đi.
Lúc này, ông chủ nhà hàng Trần Vỹ Kiên dẫn theo một nhóm bảo vệ của nhà hàng vội vàng đi vào.
Mặt Trần Vỹ Kiên hoảng hót nói: “Trần tiên sinh, có chuyện gì vậy?”
Trần Ninh chỉ vào Trương thiếu trong phòng riêng nói: “Anh đến đúng lúc lắm, tên nhóc này giỏ’ trò lưu manh với bạn của tôi.
”
“Anh là anh chủ ờ đây, hãy cho tôi sự xử lý thỏa mãn nhất, nếu không tôi sẽ tự mình giải quyết.
”
Bên trong phòng riêng, những người vây quanh Trương Thiếu nghe thấy lời Trần Ninh
nói thỉ cười nhạo, ánh mắt đầy vẻ đùa giỡn nhin Trần Vỹ Kiên.
Quả nhiên, Trần Vĩ Kiên nhìn thểỵ người mà Trần Ninh chung đụng là Trương Thiếu thi đầu anh ta toàn mồ hôi, mặt cũng vô cùng khó xử.
Trần Vỹ Kiên hạ thấp giọng nói: ‘Trần tiên sinh, vị này là công từ nhà họ Trương ờ Kinh Thành, Trương Thiếu Đông.
”
“ở Kinh Thành nhà họ Trương cũng được coi là hào môn, người binh thường không dám đắc tội, tôi thấy chuyện này không quá lờn, hay là nề mặt mũi của tôi mà bỏ qua được không?”
Trần Vỹ Kiên cũng bất lực.
Anh ta biết Trần Ninh lả chủ nhân nhà họ Trần, còn là chồng của bà chủ tập đoàn Ninh
Đại, địa vị này không dễ đụng vào.
Nhưng anh ta cũng biết rõ, Trương Thiếu Đông là cõng từ nhà họ Trương hào môn ờ Kinh Thành lại càng không thể đụng tới.
Bây giờ Trằn Ninh cùng Trương Thiếu Đông xảy ra mâu thuẫn, đối với anh ta mà nói không khác gi thần tiên đánh nhau, hai bèn anh ta đều không thề đắc tội vi vậy chỉ có thể hòa giải.
Trần Ninh thấy Trần Vỹ Kiên hòa giải thi cười lạnh hỏi: “Trương Thiếu Đông này là bạn của anh?”
Trương Vỹ Kiên nghe vậy thì lắp bắp: “Cái đó…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: ‘Trả lời tôi, cậu ta có phải là bạn của anh không?”
Nghe lởi xúi giục của đồng bọn, Trương Thiếu Đông ngạo nghễ bước đén gần Trần Ninh, dùng tay chọc vảo ngực Trằn Ninh, cười lạnh hỏi: “Tiều tử, anh có biết tôi là ai không?”
“Tôi lả người nhà họ Trương ờ Kinh thành, tỏi tên là Trương Thiếu Đông.
”
“Anh định bảo cảnh sát bắt tôi, anh cỏ tin là sau khi cảnh sát đến, người họ bắt đi là anh chứ không phải lả tôi không?”
Sắc mặt Trần Ninh trầm xuống, ánh mắt càng thêm sắc lạnh.
Trương thiếu thấy vậy thì máu trong người sôi sục: “Anh trừng mắt với tôi làm gì, muốn đánh tôi, đến đi, lên, anh thử đụng vào tôi xem?”
Nói xong anh ta trực tiếp đưa mặt đến gần Trần Ninh.
Chuyện như này anh ta thử rất nhiều lằn rồi, đừng nói lả Thượng Hàng, cho dù là Kinh thảnh cũng không có ai dám động vào anh ta.
Từng có một công tử quyền quý tranh giành nữ nhàn vời anh ta, lấy con dao ra định đâm anh ta.
Anh ta chia mặt qua cho đối phương đâm.
Nhưng cuối cùng đối phương vẫn không dám đâm, còn quỳ xuống xin tha, hai tay dâng nữ nhân của mình cho anh ta chơi đùa.
Lúc này, anh ta cũng tiếp tục chọc tức Trần Ninh rồi đưa mặt mình lại.
Anh ta gần như không thế tin Trằn Ninh lại dám đụng vào anh ta.
Vù!
Một lực đạo đem theo luồng gió đến.
Trương Thiếu Đông thấy vậy thi kinh ngạc, một nắm tay xông vào phía mặt anh ta, cách anh ta càng ngày càng gần, nắm tay cảng ngày càng to.
Chát!
Một tiếng lớn vang lên.
Trần Ninh tát thật mạnh vào mặt Trương Thiếu Đông khiến anh ta phun ra một ngụm máu, răng bị gãy, anh ta bay ra ngoải vả ngã xuống đất.
Cái gì?
Trương thiếu bị đánh!
Trần Vỹ Kiên ông chù cửa hàng đơ rồi.
Đảm bạn của Trương Thiếu Đòng tất cả cũng ngơ người.
Ngược lại, Tống Sính Đình và Tần Triều Ca lại thấy vô cùng thỏa mãn, đây mới đúng là phong cách binh thường của Trằn Ninh.
Một khi Trằn Ninh đã tực giận thl không bao giờ nhẹ nhàng với đối phương.
Trương Thiếu Đông nằm dưới đất ôm mặt, không dám tin nhìn Trằn Ninh, giọng run rẩy nói: “Anh thật sự dám đánh tôi…”
Đám bạn của anh cũng lần lượt tức giận.
“Khốn khiếp, anh dám đánh Trương thiếu!”
“Tiểu tử, anh chết chắc rồi.
”
‘Trương thiếu là đại thiếu gia cùa nhã họ Trương ỏ’ Kinh thành, ngay cả đến thị trưởng Thượng Hàng gặp Trương thiếu chúng tôi còn phải khách khí, anh lại dám động thủ với Trương thiếu, vậy thì anh chết chắc ròi.
”
Một đám nhóc lần lượt tuyên bố Trần Ninh chết chắc rồi.
Sắc mặt Trần Vỹ Kiên khó coi đến cực hạn, Trần Ninh đánh Truơng thiếu, anh ta sợ nhà hàng của anh củng vì vậy mà bị