Tập đoàn Ninh Đại chọn tồ chức buồi phát hành sàn phẩm ở khách sạn Minh Châu.
Tống Sính Đình đích thân chỉ đạo nhân viên trong tập đoàn sấp xếp bố tri hội trường buổi phát hành.
Trằn Ninh thi có phần nhàn rỗi hơn, nhiệm vụ của anh là tiếp đãi Đường lão.
Lúc này Điền Chử ở bên cạnh thấp giọng nói: “Thiếu gia không hay rồi/’
Trần Ninh cau mày: “Lại xảy ra chuyện gi?”Ủng hộ chúng mình tại Nh ay ho.
com | Nh ảy h ố*truyện hay
Điền Chừ đáp: “Tôi vừa nhận được tin tức, một tiếng trưóc Đường lão đã đến Thượng Hàng rồi”
Trần Ninh kinh ngạc nói: “Đường lão đến rồi,
sao anh không báo cho tôi trước?”
Điền Chử cười khố nói: “Đại khải là Đường lâo cảm thắỵ thân phận của thiếu gia tôn quỷ, để ngài đi đón thi không hợp lý, hơn nữa tính cách ông ấy cũng không thích khoa trương, muốn âm thầm đến gặp thiếu gia.”
“Nhưng không ngờ lã ngãi ấy vừa ra khỏi sân bay thi bị một người khác đưa đi mất rồi.°
Nhe vậy sắc mặt Trần Ninh lập tức trầm xuống, phẫn nộ nói: uAi mà to gan như vậy, dám bắt cóc Đường lao?M
Điền Chử nói: “Trương gia ở Kinh thành, Trương Triều Thành làm ạ.”
“Tên này đem Đường lão đi, bắt ép Đường lão chữa khỏi bệnh cho con trai ông ta là Trương Thiếu Đông”
Trằn Ninh phẫn nộ: “Tại là nhà họ Trương!”
“Đám người nhà họ Trương này phải chỉnh đốn mà, Trương Thiếu Đông thì thế này, òng già của hắn ta Trương Triều Thành cũng lại như vậy.”
Điền Chử nói: “Thiếu gia, bây giờ chúng ta phải lãm thế nào?0
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Chuẩn bị xe, tỏi đi đón Đường lão.”
Điền Chử đáp: “RÕ”
Bệnh viện nhân dân thành phố Thưọng Hàng.
Trong một đình nghi của bệnh viện, Trương Triều Thành đang choi cờ cùng với một ông
già mặc ảo trắng.
Vị áo trắng nảy chính là sư phụ của Thành Càn và Thành Không, Hàn Tòng Nguyên.
Nếu như nói Đường Tống Minh là ngói sao sáng trong giới y học thi Hàn Tông Nguyên chính là ngôi sao sáng trong giởi võ thuật Hoa Hạ.
Hàn Tông Nguyên xuất thán trong một gia đình có truyền thống võ thuật, từ nhỏ đã luyện cồ võ, sau khi lớn lên thì tham gia quân đội, sau khi xuất ngũ thì một lòng nghiên cứu võ cồ của Hoa Hạ cùng các loại võ thuật khác trên thế giới.
Cuối cùng ông tập hợp mọi người lập lên Thương Thiên Bạch Hạc quyền.
Vồ số võ sĩ quyền anh, và không ít quyền thủ nồi tiếng đều là học trò của ông ta.
Sau ba mươi tuổi ông ta đã tham gia hàng nghìn trận đấu, trước giờ chưa từng thất bại.
Giang hồ gọi là: Chiến thằn!
Những nàm nay ông rất ít khi tụ’ mình ra tay bởi vi người có tư cách làm đối thủ của ông ta không nhiều, ho’n nữa mấy nàm nay ông ta cũng đang tu tâm dưỡng tinh, sát khi trong lòng cũng không còn thâm đậm như hồi còn trẻ nữa.
Nhưng khi biết hai đồ đệ yêu quỷ của mình lá anh em Thành Càn Thành Khôn bị bại dưới tay Trần Ninh thì ông ta lập tức đến Thượng Hàng muốn báo thù cho hai đồ đệ yêu quý.
Bụp!
Hàn Tông Nguyên đặt một viên cờ đen lên
bàn cờ, mắt nheo lại, bình tĩnh nói: “CÒ’ chết, Trườn lão gia, ông thua rồi.”
Trương Triều Thành mở to mắt, sau đó cười cung kinh nói: l,Kỹ thuật chơi cờ của Hàn lão giống hệt với võ thuật của ngài đều vô địch thiên hạ/’
Hàn Tông Nguyên cười không phủ nhận chì nhàn nhạt hỏi: “Vìra rồi nghe nói, ông bắt Đường lão viện trường cúa bênh viện quân khu đến đây, là đề cứu người sao?”
Trương Triều Thành gật đầu: **Đúng vay!”
“Nhưng ông già đó không biết tốt xấu, tôi đã hứa sẽ cho ông ta thù lao hậu hĩnh nhưng ông ta vẫn từ chối chữa bệnh cho con trai tôi.”
“Lão già đó còn nói mấy lời ngông cuồng, nói ông ta được Frần Ninh mời đến Thượng Hàng, Trần Ninh đến thì nhà họ Trương chúng
tôi sẽ tiêu đời nhà ma.”
Trằn Ninh!
Nghe thấy cái tên Trần Ninh này, mắt Hàn Tông Nguyên lóe lên sát khí đằng đằng.Ủng hộ chúng mình tại Nh ay ho.
com | Nh ảy h ố*truyện hay
Trương Triều Thảnh liếc trộm Hàn Tông Nguyên, cẩn thận nói: MHàn lão, Trằn Ninh đánh bị thương con trai tôi cỏn giết hai đồ đệ yêu quý của ngài.”
uTên này nếu như dảm đến, tôi mong ngài đích thân ra tay giết hắn ta báo thù.”
Hàn Tông Nguyên đang định mở miệng nói thì trên cây bên cạnh đình nghỉ mát có hai con chim sẻ bay đến.
hai con chim không ngừng kêu khiến ngưò’i ta phiền lòng.
Mắt Hàn Tông Nguyên lạnh tanh, thuận tay cầm một viên cờ dùng ngón tay búng một cái.
Bụp!
Viên cờ cứ thế bay ra, trực tiếp đánh vào đầu hai chú chim sẻ nhỏ.
Lông và máu tung tóe khắp nơi.
Một phát trúng hai con!
rong ánh mắt kinh ngạc của Trương Triều Thành, Hàn Tông Nguyên chậm rãi nói: uTrần Ninh giết đồ đệ của tôi, tôi đã ra tay thì kết cục của Trằn Ninh sẽ giống hai con chim kia.”
Vừa nói xong lập tức có một thủ hạ vội vội vàng vàng chạy đến.
Tên thủ hạ mặc áo vest này cung kính nói với Trương Triều Thành: “Lão gia, Trằn Ninh đến rồi muốn đưa Đường lão di.”
Trương Triều Thành vừa thấy đuợc uy lực kinh người cùa Hản Tông Nguyên, lúc này nghe nói