Khách sạn Đông Phương Minh Châu!
Tống Sính Đình và Tần Triều Ca, cùng một nhóm giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Ninh Đại, đã sắp xếp địa điểm ra mắt sản phẩm!
Mặc dù ngày kia mới diễn ra cuộc họp báo, nhưng cuộc họp báo phải dựng sân khầu, tiền hành thử kiểu ánh sáng, vì vậy mọi người đều bận rộn từ sớm để đảm bảo rằng buổi họp báo ra mắt sản phẩm được diễn ra tốt đẹp.
Lúc này, Trần Ninh đi cùng Đường Nguyên Minh trong bộ áo Trung Son, đến hiện trường.
Đám người Tống Sính Đình lập tức vây quanh họ.
Tống Sính Đình kích động nói: “Ông Đường, thực sự là ông.
Ông bằng lòng trở thành khách mời của buồi họp báo ra mắt sản phẩm của tập đoàn Ninh Đại chúng tôi, đây là vinh hạnh cho chúng tôi!”
Trần Ninh tươi cười giới thiệu: “Ông Đường, đây là vợ tôi, Tống Sính Đình, cũng là chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Ninh Đại.”
Ông Đường cười gật đầu: “Chào bà Trần!”
Tống Sính Đình nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.
Ngày thường, trong những dịp trang trọng, nhiều người gọi cô là Tống tổng, ít người gọi cô là bà Trần.
Tuy nhiên, từ trong cách xưng hô của Đường Nguyên Minh cô đã biết một chút tin tức.
Đường Nguyên Minh gọi cô là bà Trần, không phải là Tống tổng.
Điều này chứng minh, ông ấy có thể tham gia buổi họp báo ra mắt sản phẩm của tập đoàn Ninh Đại, phần lớn là nễ mặt quan hệ giữa ông ấy và Trần Ninh.
Nếu không, nếu tập đoàn dược phẩm tổng hợp mời ông ấy tham gia vào bắt kỳ hoạt động thương mại nào, ông ấy sẽ không đến.
Tống Sính Đình không khỏi liếc nhìn Trần Ninh, trong lòng tự hào về Trần Ninh: Trần Ninh có thể mời ông Đường tham gia buồi họp báo ra mắt sản phẩm, thật sự rất tuyệt.
Lúc này, Trần Ninh giới thiệu một người quan trọng khác là Tần Triều Ca với Đường Nguyên Minh: “Đây là bác sĩ Tần, thuốc điều trị ung thư gan Thanh Ninh của công ty chúng tôi do nhóm của cô ấy phát triển, cô ấy là người đóng góp lớn cho công ty chúng tôi.”
Tần Triều Ca giống một người hâm mộ được gặp thần tượng, cúi đầu nói: “Xin chào ông Đường!”
Ông Đường khẽ gật đầu: “Tre già măng mọc, sau này giới y học của Trung Quốc, trông cậy vào các bạn một thế hệ lãnh đạo y khoa mới.”
Tần Triều Ca hoảng sợ nói: “Không, không, chúng tôi vẫn phải để những người như ngài dẫn dắt.”
Trần Ninh cười nói: “Các người gọi là thừa kế có trật tự.
Không khiêm tốn cũng không khen ngợi lẫn nhau.
Dù sao.
mọi người đều rất giỏi.”
Khi mọi người nghe thấy những lời của Trần Ninh họ không thể không bật cười.
Mà vào lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân ồn ào.
Sau đó lại nghe thấy có người ngạo nghễ mắng: “Tránh ra, tránh ra, chó ngoan không cản đường, không được cản đường cậu chủ của chúng tôi!”
Đám người Trần Ninh khẽ cau mày!
Nhìn thấy ở ngưỡng cửa, một loạt vệ sĩ mặc vest cao cấp bước vào, những vệ sĩ này ngang bướng đẩy nhân viên tại hiện trường sang một bên.
Sau đó, một thanh niên mặc bộ đồ trắng, đeo kính vàng, một tay đút túi quần bước vào.
Người thanh niên này ăn mặc rất chỉnh tề, một chiếc khuy măng tinh tế nhỏ cài trên bộ vest.
Anh ta có làn da trắng, một khí chất tao nhã và quý phái toát ra từ khắp cơ thẻ.
Và hơi thở cao quý này là tự nhiên, bẩm sinh, nó chắc chắn không phải là thứ mà những người theo chủ nghĩa tân cổ điển bình thường có thể giả vờ.
Những người xung quanh không khỏi suy đoán, lai lịch của người đàn ông quý tộc này là gì?
Người đàn ông quý tộc bước tới trước mặt Trần Ninh và Tống Sính Đình, anh ta nhìn Tống Sính Đình, không khỏi lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó ánh mắt anh ta dời khỏi Tống Sính Đình, rơi vào trên người Trần Ninh.
Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên: “Anh là Trần Ninh!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi là Trần Ninh, anh là?”
Người đàn ông quý tộc đưa tay đỡ kính vàng trên sống mũi, tao nhã nói: “Nhà họ Lý ở Bắc Kinh, Lý Tàng Phong.”
Nhà họ Lý ở Bắc Kinh!
Lý Tàng Phong!
Nhiều người có mặt tại hiện trường tỏ ra bàng hoàng khi nghe thấy tin tức