Hôm nay là sinh nhật năm tuổi của Tống Thanh Thanh.
Cả nhà Trần Ninh đưa Tống Thanh Thanh đến nhà hàng Meal Cloud để ăn tối, cũng được coi là để tổ chức sinh nhật cho con gái anh.
Đồng Thiển Bảo biết Trần Ninh tới, anh tự mình đi đến phòng ăn lớn của hiệu ăn tự mình gọi món cho Trần Ninh.
Sau khi gọi món xong, Đổng Thiên Bảo lại phân phó cho nhân viên phục vụ bê lên một dĩa trái cây, đặt trên bàn ăn.
Trần Ninh nhìn qua dĩa trái cây được đặt trên bàn, có một chùm nho, vài trái quýt, có hai trái táo, lê các kiểu.
Những thứ này đều đã được rửa sạch sẽ, nhưng vẫn chưa được gọt ral Trần Ninh vừa định chuẩn bị gọi phục vụ gọt hai trái táo!
Nhưng vào lúc này.
Ngoài của đột nhiên có một đám đàn ông mặc âu phục đi giày da đi vào, những người đàn ông này bước đi trầm ổn, hơi thở nhẹ nhàng, ánh mắt như điện.
Vừa nhìn đã có thể nhìn ra nững người này đều là những người luyện võ, hơn nữa lại còn là cao thủ.
Mấy chục tên đàn ông sau khi đi vào tự động chia thành hai hàng.
Sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi có dáng dấp anh tuần, hai tay chắp sau lưng không nhanh không chậm đi đên.
Tất cả mọi người trong hiệu ăn cũng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi này, đoán ra ý đồ của những người này.
Người đàn ông anh tuần đi đến trước mặt bàn ăn của nhà Trần Ninh, cười híp mắt hỏi: “Các vị đang dùng cơm sao?”
Trần Ninh và Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ còn có Đồng Kha đều không biết ý đồ của người đàn ông trước mắt này là gì, cũng không ai lên tiếng nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.
Đứa trẻ Tống Thanh Thanh, ngược lại trả lời rất thành thật: “Hôm nay là sinh nhật của cháu, bố mẹ cháu, ông bà ngoại và dì cùng đưa cháu đến đây ăn cơm chúc mừng sinh nhật cháu!”
“Chú là ai vậy? Là bạn của bố cháu sao?”
Người đàn ông cười nói: “ĐÚng, chú là bạn của bố cháu, chú tên Khương Thiên Kiêu!”
Khương Thiên Kiều!
Người của nhà họ Khương!
Trong nháy mắt Trần Ninh cũng đã biết người này là người của nhà họ Khương, đoán chừng là đến đây vì chuyện của Khương Đào.
Khương Thiên Kiều liền kéo một chiếc ghế ra, không khách khí ngồi xuống.
Sau đó anh ta vô tình hữu ý liếc qua Trần Ninh một cái, sau đó lại lấy ra một chiếc dao nhỏ sắc bén dị thường, cười híp mắt nói với Tống Thanh Thanh: “Tiểu cô nương, cháu muốn ăn trái cây gì, chú gọt cho cháu!”
Đám người Tống Sính Đình mặt lập tức biên sắc.
Tống Thanh Thanh không biết lòng người hiểm ác, còn cho rằng người gọi là chú trước mặt này thật sự là bạn của bố.
Cô bé cười khanh khách nói: “Chú, cháu muốn ăn lê!”
Khóe miệng Khương Thiên Kiều nhếch lên, như cười như không nói: “ĐƯợc, chú gọt cho cháu!”
Nói xong anh ta cằm một quả lê từ đĩa trái cây lên, và nhanh chóng cắt nó bằng con dao mỏng và sắc bén trên tay.
Ngón tay mảnh khảnh của anh ta động tác vô cùng nhẹ nhàng, thành thạo, một con dao sắc bén được anh ta điều khiển một cách dễ dàng.
Chỉ lấy một đường vỏ lê bị anh ta gọt từng vòng từng Vòng.
Đây tuyệt đối là cao thủ dùng dao!
Hơn nữa người thanh niên này ở trước mặt Trần Ninh bọn họ, cố ý phô trương kĩ thuật dùng dao trước mặt Tống Thanh Thanh, có một mùi vị uy hiếp rất nồng.
Đám người Tống Sính Đình sắc mặt khẩn trương!
Biểu cảm trần Ninh vẫn như cũ, chỉ có điều ánh mắt đã lạnh đi mấy phần!
Rất nhanh, Khương Thiên Kiều đã gọt xong voe lê, anh ta cười lạnh bổ hai đao cắt quả lê thành bốn miếng giống như cắt một miếng đậu phụ vậy.
Lại dùng dao nhỏ găm một miếng trong đó, đưa đến trước mặt Tống Thanh Thanh: “Tiểu cô nương, cho cháu ăn lê!”
“Thanh Thanh, đừng đến gần cậu tai”
Tống Sính ĐÌnh cũng không nhịn được nữa, đi qua ôm lầy con gái.
Khương Thiên Kiều nhìn đám ngườii Tống Sinh Đình giống như một kẻ thù lớn, anh ta như cười như không nói: “Tôi chỉ gọt một quả lê cho con của các người thôi, cũng không phải gọt mắt con của các người, các người lo lắng cái gì?”
Tống Sính Đình giận dữ nói: “Anh là người của nhà họ Khương, các người rốt cuộc muốn cái gì?”
Khương Thiên Kiều thản nhiên nói: “Chồng cô đánh chết em họ Khương Đào của tôi!”
“Khương Đào là đứa cháu trai ông nội tôi thương yêu nhất, ông nội dặn dò tôi đến đây đòi công đạo từ chỗ các người!”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Đòi công đạo?”
Khương Thiên Kiều gật đầu một cái: “Không sai!”
“Thứ nhát, giết người thì đền mạng, tôi muốn chặt đầu anh xuống, đưa về làm lễ truy điệu em họ tôi!”
“Thứ hai, Tống Sính Đình là người phụ nữ mà em họ tôi khi còn sống đã nhìn trúng, cô ta cũng phải đưa về ùng tổ chức minh hôn với em họ tôi! Sau đó cô ta phải hợp táng cùng chung một chỗ với em họ tôi, cũng coi như là hiểu được một tâm nguyện khi em họ tôi còn sống!”
Cả nhà Tống Sính Đình sắc mặt lại một lần nữa biến sắc.
Trằn Ninh mặt vẫn bình tĩnh như cũ, thản nhiên nói: “Muốn chặt đầu tôi xuống? Còn phải chôn vợ tôi theo? Chỉ dựa vào nhà họ Khương các người?”
Khương Thiên Thiều gật đầu nói: “Đúng!”
“Đây là kết quả nếu như các người tự nguyện chủ động phối hợp!”
Trần Ninh mỉm cười: “Nếu như chúng tôi không phối hợp thì sao?”
Khương Thiên Kiêu liếc mắt nhìn qua cả nhà Trần Ninh, nhướng mày nói: “Vợ chồng các người phối hợp, cha mẹ và đứa trẻ của anh đầu có thể sống.
Nếu như hai người không phối hợp, vậy thì cả nhà các người đều phải chết, toàn bộ đều chôn theo em họ tôi!”
Trần Ninh cười nhạt: “Giọng nói thật ngông cuồng!”
Khương Thiên Kiều đắc ý nói: “Vương tộc Khương gia ngàn năm của chúng ta từ trước đến giờ ngông cuồng như thế!”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đáng tiếc thay cho nhà họ Khương các người, trong mắt tôi không phải là cái gì cải”
“Hôm nay là sinh nhật con gái tôi, tôi