Hai ngày sau.
Truyen one mong cả nhà thông cảm cho hình ảnh nhé! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!
Tây Cảnh, Thành phố Tây Xuyên, phủ đệ Triệu gia.
Hôm nay là sinh nhật 60 tuổi của Triệu lão gia, Triệu Học Thành, khắp nơi trong Triệu phủ giăng đèn kết hoa, vô số người hầu bận rộn như đèn kéo quân, chuẩn bị yến hội cho Triệu lão gia.
Hôm nay Triệu lão gia mặc bộ đồ Bách Phúc, mang theo một nhóm gia quyến, nghênh đón khách quý đến chúc thọ.
“Chủ tịch tập đoàn Thiên Hồng, Lương Thiên Hồng, tặng một gốc san hô ngọc, chúc Triệu lão gia hàng năm đều có hôm nay, tuổi nào cũng có ngày này.”
“Thành phố Tây Xuyên Bàng Hải Xương, tặng một bức thư pháp, chúc Triệu lão gia phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
“Hàn gia ở Tây Cảnh Hàn Tử Dương, tặng một gốc nhân sâm nghìn năm, chúc Triệu lão gia vạn thọ vô cương.”
Khách chúc thọ tới đây nói liền không dứt!
Thế nhưng, tâm tư Triệu lão gia lại không ở trên người những tân khách này.
Hiện tại ông ta muốn gặp được nhất chỉ có hai người, một người là con cả của ông, Thống soái Tây Cảnh Triệu Nhược Long, một người còn lại là kẻ thù gần đây, Trần Ninh.
Muốn gặp Triệu Nhược Long, là bởi vì Triệu Nhược Long là kiêu ngạo của Triệu gia!
Muốn gặp Trần Ninh, à vì ông khẩn cấp muốn giáo huấn Trần Ninh, phải làm cho Trần Ninh quỳ xuống cầu xin tha thứ, chỉ có như vậy mới có thể tiêu từ được lửa giận của ông ta đối với Trần Ninh.
Triệu lão gia trông chờ mòn mắt, trong miệng còn lẳm bẩm nói: “Sao còn chưa tới, sao còn chưa tới…”
Đám người Triệu Nhược Lân cùng Triệu Nhược Báo bên cạnh cũng không biết ông cụ là chờ không kịp muốn gặp Trần Ninh, còn tưởng là ông cụ tưởng niệm con ruột.
Triệu Nhược Báo cười nói: “Anh cả vừa mới gọi điện thoại về, buổi chiều mới có thể gáp gáp trở về.”
“Chẳng qua anh cả cũng nói cho chúng ta một tin tức vô cùng tốt!”
Triệu lão gia kinh ngạc: “Tin tức tốt gì?”
Triệu Nhược Báo hưng phần nói: “Anh cả nói, anh ấy mời Thiếu soái Bắc Cảnh tới tham gia sinh nhật cha.”
“Cha, tứ đại Thống soái của Hoa Hạ, ngày hôm nay có hai người tới dự sinh nhật cha, quang vinh đến mức nào chứ!”
Triệu lão gia nghe vậy kích động: “Cái gì? Con nói Thiếu soái Bắc Cảnh cũng tới chúc thọ cha?”
Triệu Nhược Báo cười nói: “Đúng vậy, vừa rồi trong điện thoại anh cả chính miệng nói cho con biết, còn căn dặn chúng ta nhất định phải thịnh tình chiêu đãi.”
Triệu lão gia nghe vậy, vội vã phân phó trái phải: “Nhanh nhanh, chuẩn bị một chỗ ngồi cho vị khách tôn quý nhát, đợi khách nhân tôn quý nhất hôm nay của chúng ta, chính là Thiếu soái Bắc Cảnh.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Chúc Triệu lão gia phúc thọ an khang!”
Triệu lão gia ngồi trên ghế thái sư, được một nhóm gia quyến vây quanh, cao cao tại thượng coi thường Trần Ninh.
Triệu Nhược Lân lại cười lạnh nói: “Trần Ninh, cậu lại dám tới thật, hiện tại tôi cũng không thể không bội phục dũng khí của cậu rồi.”
Trần Ninh cười nhạt nói: “Ha ha, Triệu gia các người mời tôi tới dự tiệc, vì sao tôi lại không dám tới.”
Triệu lão gia nâng chung trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi khiêm tốn nói: “Trần Ninh, Triệu gia chúng ta để cậu tới chịu phạt, không phải để cậu tới tham gia tiệc rượu.”
Trần Ninh nhìn Triệu lão gia ngồi trên ghé thái sư, sau đó ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Thân là Thiếu soái Bắc Cảnh, anh không có thói quen người khác ngồi còn mình lại đứng.
Thế nhưng Trần Ninh còn chưa kịp ngồi xuống ghé, mọi người Triệu gia đã nồi giận.
Triệu Nhược Lân quát lên: “Càn rỡ! Đây là vị trí dành cho khách nhân tôn quý nhất hôm nay của Triệu gia, cũng chính là chuẩn bị cho Thiếu soái Bắc Cảnh, cậu là cái thứ gì mà cũng dám ngồi?”
Tất cả mọi người Triệu gia đều mắt lạnh nhìn Trần Ninh, trong lòng mọi người ở đây đều cười nhạt.
Đây là ghế ngồi chuyên môn chuẩn bị cho Thiếu soái, tên nhóc cậu có gan ngôi Ai?
Thế nhưng khiến mọi