Giọng nói của Trần Ninh vừa dứt!
Tây Môn Vũ cũng đã mang theo mấy tên thủ hạ, khóe miệng mang theo mỉm cười tiêu sái lại đây.
“Vị tiên sinh này, sao mà tôi nghe thấy giống như anh đang nói đến tôi quá vậy?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi chẳng cần biết anh là ai, tốt nhất là bây giờ anh lập tức biến mắt khỏi tầm mắt của tôi đi.”
Tây Môn Vũ cười híp mắt: “Xem ra là vị tiên sinh này thật sự rất ghét tôi!”
“Nhưng mà không sao cả, nếu mà anh không muốn nhìn thấy tôi, hiện tại anh có thể đi được rồi.”
Anh ta nói xong liền nhìn về phía Tống Sinh Đình mặc chiếc váy dài màu trắng, cười một cách tà dị nói: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi bảo người phục vụ mở một chai rượu vang đỏ Lafite năm 82, không biết có thể mời cô uống một ly có được hay không?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không thể!”
Tây Môn Vũ liền nhíu mày lên: “Tiên sinh, tôi đang hỏi vị tiểu thư xinh đẹp này, không phải là đang hỏi anh đâu.”
Trần Ninh hờ hững nói: “Tôi thay cô ấy trả lời cho anh!”
Tây Môn Vũ: “Anh là gì của cô ấy chứ?”
Trần Ninh: “Tôi là chồng của cô ấy!”
Tây Môn Vũ nghe vậy liền gật gật đầu, lộ ra biểu tình giật mình: “Thì ra cô ấy chính là vợ của tiên sinh anh sao, tiên sinh như vậy đi, tôi có thể mời vợ của anh cùng uống một ly rượu vang có được hay không?”
Ánh mắt Trần Ninh hiện lên một mũi tên nhọn lạnh lẽo: “Anh cảm tháy chơi như vậy rất vui ư2”
Khóe miệng Tây Môn Vũ hơi hơi giơ lên, để sát vào Trần Ninh một chút, khiêu khích nói: “Trần Ninh, người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, tôi coi trọng vợ của anh đấy.”
Sắc mặt Trần Ninh trầm xuống: “Muốn chết!”
Tây Môn Vũ đắc ý cười rộ lên: “Ha ha, anh tức giận, nhưng mà anh lại có thể làm cái gì chứ, tôi là người có thể dễ dàng chọc giận anh nhưng cũng là người anh không: đánh lại được!”
*Có phải rất tức giận hay không, có phải là đang rất không phục hay không?”
“Nhìn con mắt lạnh của anh này, có phải là muốn đánh nhau với tôi hay không hả, đến đi đến đi đến đi, tôi liền đứng yên ở chỗ này, có bản lĩnh thì anh ra tay thử xem?”
Tây Môn Vũ nói xong, còn có ý đem mặt tiến lại gần trước mặt của Trần Ninh, khiêu khích một cách điên cuồng.
Anh ta xuất thân một trong mười gia tộc cổ võ lớn — Tây Môn gia, đối thực lực của chính mình thật sự rất tin tưởng.
Động thủ liền động thủ!
Khi lời nói của Tây Môn Vũ vừa dứt, Trần Ninh cũng đã ra tay.
Trần Ninh nâng tay lên, từ trên tay của người nhân viên phục vụ ở bên cạnh lấy đi cành hoa hồng đó, sau đó vèo lên một tiếng, đem bông hoa hồng quật về phía mặt của Tây Môn Vũ một cách hung hăng.
Trong nháy mắt lúc Trần Ninh ra tay, sắc mặt Tây Môn Vũ kịch biến.
Vốn anh ta là người xuất thân mười gia tộc cổ võ lớn, đối thực lực của chính mình vô thường có lòng tin.
Nhưng khoảnh khác Trần Ninh ra tay, anh ta liền cảm thấy không ổn.
Bởi vì tốc độc của Trần Ninh thật sự quá nhanh, nhanh đến cực hạn, nhanh đến mức khiến cho người ta không có cách nào phản ứng lại kịp được, nhanh đến mức đáng sợ.
Anh ta chỉ cảm thấy một bóng đen hiện lên trong màng thị giác của mắt mình!
Chát!
Cành hoa hồng kia ở trong tay của Trần Ninh liền giống như roi da hung hăng quát lên trên mặt anh ta, da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ.
“AI”
Tây Môn Vũ nhịn không được phát ra một tiêng khóc thét thảm thiết!
Anh ta giơ tay lên sờ lên khuôn mặt vừa bị đánh của chính mình, lại lau máu ở trên tay.
Anh ta vừa sợ vừa giận, điều mà anh ta sợ chính là Trần Ninh chỉ dùng có một cành hoa hồng quát lên trên mặt của anh ta, uy lực lại giống như roi da, giận chính là lần ra tay này củaTrần Ninh, cũng khiến cho dung mạo anh ta bị huỷ.
“Trần Ninh, mày đang tìm cái chết!”
Tây Môn Vũ nói xong, thân hình đột nhiên cử động, giống như quỷ mị hướng về phía Trần Ninh, tốc độ nhanh đến mức khủng bó.
Tống Sính Đình nhìn thấy một màn này, đều nhịn không được thát thanh kinh hô: “Trần Ninh cẩn thận!”
Tay phải của Tây Môn Vũ như móng vuốt đại bàng, hung hăng chụp vào cổ của Trần Ninh, muốn đam vào lỗ máu trên cổ Trần Ninh.
Anh ta phẫn nộ quát: “Đi tìm chết đi!”
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, cành hoa hồng kia ở trong tay, lại rút rat