Trong đình nghỉ mát sau hoa viên!
Kiều Lập Tân mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, dáng người gầy nhưng rất có tinh thần.
Ông ta đang cùng tri kỷ kiêm phụ tá của mình Viên Thanh Sơn đánh cờ.
Kiều lão trước kia là lão đại của giới quân sự, nhưng ông ta luôn cảm thấy tiếc nuối bản thân còn chưa đạt đến đỉnh cao quyền lực đã bị buộc rút lui.
Thế nhưng tuy rằng đã nghĩ hưu, ảnh hưởng của ông ta vẫn còn rất lớn.
Kiều gia vẫn là con quái vật của Hoa Hạ, vẫn là gia tộc đỉnh cấp nhất ở Hoa Hạ.
Sau khi Kiều lão nghĩ hưu đã đem hết tinh lực bồi dưỡng hậu nhân, trước kia ông ta không thể có được quyền lực tối cao, nhưng ông ta hi vọng con cháu có thể hoàn thành tâm nguyện của mình.
Lúc này, ông ta cầm một quân cờ trắng, “ba” một tiếng đặt xuống bàn cờ.
Sau đó, cố tình như vô ý hỏi Viên Thanh Sơn: “Viên lão à, ông xem đám tiểu bối của Kiều gia người nào có thể làm việc lớn?”
Lúc Viên Thanh Sơn còn trẻ chính là thủ hạ của Kiều lão, năm đó theo Kiều lão vào sinh ra tử, xem như là người thân tín nhất bên cạnh Kiều lão.
Ông ta vẫn luôn là tham mưu của Kiều lão, sau khi Kiều lão lui bước, ông ta cũng đi theo, tiếp tục đảm nhận vai trò phụ tá cá nhân của Kiều lão.
Ông ta nhìn chằm chằm bàn cờ, lắc đầu nói: “Kiều lão, Kiều gia ông có nhiều nhân tài như vậy.
Các con ông đều rất giỏi, máy đứa cháu cũng hơn người, sao có thể nói ai hơn ai?”
Kiều lão nghe vậy cười cười, phất tay ý bảo mấy người hầu cùng vệ sĩ xung quanh lui ra.
Sau đó, ông ngồi đối diện Viên Thanh Sơn, cười nhạt nói: “Viên lão, tôi muốn nghe ý kiến của ông một chút.”
Viên Thanh Sơn ngẳng đầu, cười khổ nói: “Kiều lão, ông đừng để tôi làm chuyện đắc tội người khác này.”
Quả thật!
Kiều lão có mấy người con, còn có mười mấy đứa cháu nội.
Gần đây Kiều lão rõ ràng có động tác lớn, phỏng chừng là muốn bồi dưỡng người nối nghiệp Kiều gia, thậm chỉ còn muốn để người này làm chủ Kiều gia.
Kiều gia trên dưới đều muốn trở thành người nói nghiệp này!
Người lúc này được Viên Thanh Sơn đề bạt trở thành người ưu tú nhất khẳng định sẽ vui vẻ.
Nhưng người bị Viên Thanh Sơn nói là không ổn nhất, khẳng định sẽ hận chêt Viên Thanh Sơn.
Kiều lão tủm tim cười: “Ông không cần lo lắng, lời nói ra khỏi miệng ông, đi vào tai tôi, không có người thử ba biết”
*Tôi vốn muốn rèn dũa tính tình của nó, chờ đến lúc nó 40 tuổi, biết thu liễm, trầm ổn nỗi liễm thì mới trọng dụng.”
Viên Thanh Sơn cười nói: “Kiều Dương quả thật là tuổi trẻ hiếu thắng, nhưng cậu ấy có thực lực, xứng với tài năng của cậu ấy.
Người trẻ tuổi phải có khí thế như vậy.”
“Nghĩ đến Thiếu soái Trần Ninh kia, không phải chưa đến 30 đã là tổng tư lệnh Bắc Cảnh rồi sao?”
“Tôi cảm thấy Kiều Dương không hề thua kém Trần Ninh, cho cậu ấy cơ hội, khẳng định cậu ấy so với Trần Ninh càng chói mắt hơn.”
Kiều lão nghe vậy có chút đăm chiêu.
Viên Thanh Sơn Lại nói: “Hơn nữa, rèn dũa tâm tính Kiều Dương là chuyện tốt, nhưng tuổi tác Kiều lão ngài đã cao, chờ không được lâu như vậy!”
Kiều lão nghe vậy, rốt cục đưa ra quyết định: “Được, vậy chọn nó đi.”
“Ông thông báo đến toàn bộ môn sinh cùng bộ pháp của chúng ta, tạo thế cho Kiều Dương.
Đồng thời hắt cho Trần Ninh một ít nước bản, tôi muốn đạp Trần Ninh khỏi cái ghé tổng tư lệnh Bắc Cảnh, đưa Kiều Dương lên.”
Viên Thanh Sơn nói: “Vâng, Kiều lão!”
Viên Thanh Sơn nhớ lại gì đó, lập tức nói: “Còn có một chuyện!”
Kiều lão hỏi: “Chuyện gì?”
Viên Thanh Sơn cười khổ nói: “Thẩm Sùng Văn của Thẩm gia chạy đến tố khổ, nói Thẩm gia bọn họ bị khi dễ đến thảm hại, cầu Kiều lão ngài thay bọn họ chủ trì công đạo.”
Kiều lão khẽ nhíu mày: “Tên tiểu tử Trần Ninh này, đi thăm viếng cũng không an phận.”
“Cậu ta đầu tiên là đưa môn sinh Võ Trung Đường của tôi đi, bây giờ lại khai đao với Thẩm Sùng Văn, có chút quá quất rồi.”
“Ông trở về báo với Thẩm Sùng Văn, bảo ông ta yên tâm.
Tôi sẽ có chừng mực.”