Tống Sính Đình vốn đang choáng váng, cả người không còn sức lực, nhìn thấy Trần Ninh, ánh mắt không khỏi kích động.
Diệp Tấn Đình vừa tức giận lại vừa hoảng sợ!
Thấy chuyện tốt sắp thành công, chỉ cần anh ta giữ được Tống Sính Đình, anh ta tin tưởng vào khả năng của mình, còn có đoạn phim của Hà tổng để uy hiếp.
Sau này chắc chắn Tống Sính Đình sẽ phải mặc anh ta tùy ý sai khiến, anh ta bảo thế nào thì chính là thế đó!
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ là, vào đúng thời điểm quan trọng này đột nhiên lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.
Anh ta tức giận ra mặt trừng mắt nhìn Trần Ninh: “Mẹ kiếp mày là ai hả, ai cho mày vào đây, cút ra ngoài cho tao.”
Trần Ninh lạnh lùng gọi: “Thiên Bảo!”
Vừa dứt lời, Diệp Tắn Đình liền nhìn thấy một bóng người loáng một cái, sau đó Đổng Thiên Bảo cao lớn đã xuất hiện trước mặt anh ta!
Làm anh ta giật nảy mình!
Đồng Thiên Bảo không đợi Diệp Tấn Đình kịp định hình lại đã giơ tay trái ra, bóp cổ Diệp Tấn Đình, một tay nhắc Diệp Tấn Đình lên.
Rầm!
Tay trái Đổng Thiên Bảo xách Đồng Tắn Đình lên, tay phải đánh một quyền thẳng vào mặt Diệp Tắn Đình.
Cú đắm này!
Đánh mạnh đến mức sống mũi của Diệp Tấn Đình bị gãy, khóe mắt rách ra, máu me đầy mặt.
Một đám ngôi sao nồi tiếng ở đây, và cả bọn thuộc hạ của Hà Kim Vinh thấy vậy cũng không nhịn nổi mà che miệng thốt lên đầy kinh ngạc.
Rằm rằm rằm…
Đồng Thiên Bảo lại mạnh tay đánh thêm mấy quyền, cứ thế đánh cho mặt của Diệp Tắn Đình lún sâu xuống.
Sau đó, Đồng Thiên Bảo vứt anh ta đi như vứt một con chó, Diệp Tấn Đình không còn hơi thở bị ném trên mặt đất.
Đồng tử mắt Hà Kim Vinh mở to, vừa khiếp sợ lại vừa tức giận.
Thuộc hạ của Trần Ninh dám đánh chết nghệ sĩ kiếm được nhiều tiền nhất công ty ông ta.
Ông ta tức giận nhìn Trần Ninh, vẻ mặt và giọng nói nghiêm túc: “Các người là ai mà dám giết người hả, hơn nữa còn dám giết cả Thiên Vương đang nổi tiếng có rất nhiều người hâm mộ nữa!”
“Các người có biết các người gây ra đại họa rồi hay không?”
“Tôi nói cho các người biết, các người xong đời rồi.”
Trần Ninh không hề để ý tới Hà Kim Vinh đang gào hét, đi thẳng tới bên cạnh Tống Sính Đình, dịu dàng hỏi cô: “Không sao chứ?”
Tống Sính Đình nhỏ giọng nói: “Bọn họ động chân động tay vào rượu, Tiểu Tần bị hạ thuốc rồi, em cũng cảm thấy không có sức lực, những chuyện khác thì vẫn ổn.”
Trần Ninh gật đầu.
Trong lúc đó, Điển Chử đã dùng khăn ướt lau mặt cho Tần Phượng Hoàng.
Có lẽ là được nước lạnh kích thích, Tần Phượng Hoàng mơ màng tỉnh lại.
“Nếu không thì mày chuẩn bị đền mạng đi, con vợ tổng giám đốc của mày cũng chờ mà tái giá!”
Trần Ninh lắc đầu: “Ông hiểu lầm rồi!”
“Tôi nói tính sổ, không phải là muốn bồi thường tổn thất cho các người.”
Hà Kim Vinh trợn tròn mắt: “Vậy mày nói tính sổ là có ý gì?”
Trần Ninh thản nhiên đáp: “Các người có ý đồ bắt nạt vợ.
của tôi, mỗi người để lại một cánh tay, hình phạt như thế không quá đáng chứ?”
Cái gì?
Đám người Hà Kim Vinh mở to hai mắt, Trần Ninh muốn mỗi bọn họ để lại một cánh tay!
Hà Kim Vinh tức giận bật cười: “Ha, Trần Ninh, mày chẳng qua chỉ là một kẻ bám váy phụ nữ, mày cho rằng có một con vợ giàu có thì có thể muốn làm gì cũng được chắc?”
“Mày có tin là động tới tao, sau này mày sẽ không thể tiếp tục sinh tồn không?”
Trần Ninh không đáp lời Hà Kim Vinh mà dùng hành động của mình để trả lời.
Tràn Ninh búng tay, điềm tĩnh nói: “Điển Chử, Thiên Bảo!”
Dút lời!
Hai người Điển Chử và Đồng Thiên Bảo lập tức di chuyển.
Bọn họ giống như hai con mãnh hổ đánh về phía đám người Hà Kim Vinh.
Mấy tên vệ sĩ của Hà Kim Vinh vội vàng ngăn cản, nhưng chớp mắt đã bị tiêu diệt, ai nấy đều bị chặt đứt một cánh tay.
Hà Kim Vinh ngoài mặt thì tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đang hoảng sợ chỉ vào Điển Chử: “Các người dừng tay!”
Rắc!
Điền Chỉ bắt lấy cánh tay Hà Kim Vinh, trực tiếp bẻ gãy.
“AP”
Hà Kim Vinh thét lên một tiếng thảm thiết trong đau