Kiều Lương chắn động nhìn Trần Ninh!
Cuối cùng anh ta cũng hiểu, tại sao ngay từ ban đầu Trần Ninh đã không coi anh ta ra gì rồi.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu, tại sao Trần Ninh không coi anh trai Kiều Dương của anh ta ra gì, thậm chí giọng điệu khi nói chuyện còn tỏ vẻ ngang hàng với ông nội của anh ta rồi.
Thì ra Trần Ninh lại chính là Thiếu soái Bắc cảnh, là chiến thần của Hoa Hạ, võ tướng số một của Hoa Hạ.
Sắc mặt Hà Kim Vinh càng trắng bệch hơn, chân tay ông ta không ngừng run rẫy, một dòng chất lỏng màu vàng từ ống quần chảy xuống, mùi khai của nước tiểu lan ra không khí.
Ông ta sợ đến mức tè ra quần!
Người mà ông ta đắc tội, lại chính là chiến thần Hoa Hạt!
Trần Ninh liếc nhìn Mục Dã, thản nhiên nói: “Anh cũng khá có mắt nhìn người đấy.”
Sắc mặt Mục Dã rất khó coi, anh ta kiên quyết nói: “Thiếu soái, Thất thiếu nhà tôi không biết thân phận của anh, có nhiều chỗ đắc tội với anh, xin anh nể mặt cảm tình với Kiều lão nhà chúng tôi, mở cho cậu ấy một con đường sông.”
“Kiều gia chúng tôi, nhát định sẽ rất cảm kích anh.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi đã cho anh ta cơ hội rồi, nhưng anh ta không biết trân trọng, bây giờ cho dù Kiều lão đích thân tới đây, cũng không giữ được cái mạng của anh ta đâu.”
Râm!
Kiều Lương nghe vậy, cảm thấy như thể sám sét đùng đùng.
Trần Ninh thật sự không có ý định cho anh ta một con đường sống.
Hà Kim Vinh lại càng không đứng thẳng nỗi, rằm một tiếng cứ thế quỳ xuống, mặt xám như tro.
Mục Dã hơi nghiền răng, lớn tiếng nói: “Thiếu soái, ngay cả Kiều gia chúng tôi mà anh cũng không chịu nể mặt sao?”
“Anh thử nghĩ mà xem, anh động tới Thất thiếu, chính là trở thành kẻ thù với Kiều gia chúng tôi.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Kẻ thù của tôi có tới ba nghìn người, thêm Kiều gia các người cũng chẳng sao.”
“Điển Chử, tiễn hai người Kiều Lương và Hà Kim Vinh lên đường.”
Điển Chử đáp: “Vâng!”
Dứt lời, Điển Chử bất chợt nhoáng một cái.
Bóng người anh ta lóa lên, sau đó xuất hiện trước mặt Hà Kim Vinh.
Hà Kim Vinh sợ tới há hốc miệng, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Điển Chử đã đá một cước.
Rằm!
Điển Chử đá một cước làm Hà Kim Vinh bay ngược ra ngoài, khi ông ta ngã xuống mặt đát thì đã là một cỗ thi thẻ Tôi.
Những người xung quanh thấy vậy thì sợ hãi ra mặt!
Kiều Lương không nhịn được mà lớn tiếng kêu cứu: “Mục Dã, các người mau cứu tôi…”
Tiếng cầu cứu còn chưa dứt, Điển Chử đã bóp cổ Kiều Lương, một tay nhác Kiều Lương lên, một quyền nhắm thẳng vào mặt Kiều Lương.
Mục Dã thắt thanh: “Không được!”
Rầm rằm, hai quyền đánh ra.
Nắm đắm của Điển Chử đánh cho Kiều Lương mặt đầy máu tươi, xương mặt nát vụn, đánh anh ta từ người sống thành người chết.
Đùng!
Điển Chử ném thi thể Kiều Lương xuống đất như ném một con chó chết, sau đó thản nhiên quay lại sau lưng Trần Ninh.
Dường như đối với Điển Chử, giết hai người cũng chỉ giống như giết con gà, làm thịt con chó mà thôi.
Tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngác.
Mục Dã tuyệt vọng nhìn thi thể Kiều Lương, tự lẫm bẩm: “Xong rồi, Thất thiếu chết rồi, tôi phải báo cáo với Đại công tử và Kiều lão thế nào đây?”
“Nhưng dù sao ông ta cũng từng là thủ trưởng trong quân đội, tôi động tới cháu trai của ông ta, cũng phải báo với ông ta một tiếng.”
Trên đường lái xe quay về, Trần Ninh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Kiều lão.
Thật ra!
Lúc này Kiều lão đã nhận được hung tin người cháu trai thứ bảy Kiều Lương qua đời.
Ông ta đang sằm mặt ngồi trong thư phòng!
Quản gia đem điện thoại di động tới, dè dặt nói: “Lão gia, Thiếu soái Bắc Cảnh Trần Ninh gọi tới.”
Kiều lão không nói gì!
Quản gia đổ mồ hôi trán, cầm điện thoại di động không biết nên làm gì cho phải.
Điện thoại vẫn đang đổ chuông.
Như thể Kiều lão và Trần Ninh đang âm thầm đấu trí, dò xét tâm trạng của người kia.
Khi còn ba giây nữa là điện thoại tự động tắt, cuối cùng Kiều lão