Hạ Phỉ Phi trở lại phòng số 001 với biểu cảm khó coil Trong phòng, Tần Vô Song đang tán gẫu với mấy người bạn của Kiều Chính, đứng bên cạnh anh ta còn có vài tên vệ sĩ với thân hình cao lớn.
Tần Vô Song thấy vẻ mặt của Hạ Phi Phi có vẻ không ổn, ngạc nhiên hỏi cô ta: “Hạ tiểu thư, không phải là ban nãy cô nói sẽ vào nhà vệ sinh chỉnh lại lớp trang điểm sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hạ Phỉ Phỉ miễn cưỡng cười trừ: “Không sao cả!”
Tần Vô Song bình tĩnh gặng hỏi: “Nhưng vẻ mặt của cô lại nói lên một câu trả lời khác đầy, nói thật đi!”
Hạ Phỉ Phỉ nhỏ giọng trả lời: “Thực sự cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi vừa chạm mặt một bạn học nữ trước đây có quan hệ không tốt với tôi.
Chồng cô ấy đã nói những lời thô lỗ và sỉ nhục tôi.”
Nghe thấy cô ta nói vậy, sắc mặt Tần Vô Song tối sằm lại, lạnh lùng nói: “Không ngờ lại có người to gan đến mức dám bắt nạt Hạ tiểu thư, chuyện này thật là vô lý.”
“Kiều Chính, anh dẫn theo người đi bắt đôi nam nữ đã bắt nạt Hạ tiểu thư, ép họ phải quỳ xuống xin lỗi cô.”
Kiều Chính trả lời: “Vâng!”
Hạ Phï Phi nhanh chóng nói: “Chờ đãi! Tần thiếu, dù gì cũng chỉ là chuyện nhỏ, xin anh đừng làm to tát lên, nếu không tôi sẽ cảm thấy áy náy, khó chịu.”
Tần Vô Song trông thấy dáng vẻ quyền rũ của Hạ Phi Phi, thương xót nói: “Hạ tiểu thư thật tốt bụng, vả lại còn rất biết cách nói chuyện.
Thôi được rồi, nễ mặt Hạ tiểu thư lên tiếng cho, tôi tạm thời để yên cho cặp nam nữ đó.”
Trong đáy mắt Hạ Phi Phi lóe lên một tia đắc ý.
Hóa ra Trần Ninh hứa sẽ bù đấp cho Tống Sính Đình một đám cưới hoành tráng.
Tuy nhiên, cha của anh vừa qua đời chưa đầy một năm.
Thời xưa thời gian báo hiếu là ba năm, thời hiện đại chỉ cần một năm.
Trần Ninh dự định sẽ tổ chức đám cưới hoành tráng với Tống Sính Đình sau thời gian báo hiếu.
Tống Sính Đình nghe thấy Trần Ninh muốn mua nhẫn và tổ chức hôn lễ với cô liền đỏ mặt im lặng.
Ngay sau đó, cặp nhẫn kim cương “Tình Yêu Vĩnh Cửu”
đã chính thức bắt đầu được bán đầu giá.
Trần Ninh đầu giá lần đầu với giá hai mươi triệu thông qua thiết bị trong phòng.
Tại khu đấu giá bên ngoài hội trường, nhiều người cũng ra giá sau anh, chẳng máy chốc đã đội giá lên đến 30 triệu.
Giá thị trường của cặp nhẫn này khoảng 30 triệu, hơn 30 triệu thì không có ai chịu trả giá nữa.
Trần Ninh tiếp tục ra giá: “35 triệu!”
Những người ở ngoài hội trường đấu giá không khỏi trầm trồ ra tiếng, ai ai cũng muồn biết rằng rốt cuộc người trong phòng 009 là ai mà lại ra tay nặng đô đến vậy!
Đúng lúc mọi người đều nghĩ rằng vị khách phòng 009 sẽ mua được cặp nhẫn kim cương với giá 35 triệu thì phòng 001 bắt ngờ ra giá 50 triệu!
50 triệu!
Tất cả những người có mặt tại hội trường đều sững sờ!
Trần Ninh khẽ cau mày, không ngờ sẽ có người đưa ra mức giá cao như vậy, trực tiếp cao hơn 15 triệu so với mức giá mà anh đã đưa ra trước đó.
Tống Sính Đình không chịu được nữa đành thuyết phục anh: “Chồng à, bỏ đi, cái giá phải trả cao quá rồi.”
Điển Chử lúc này ghé vào tai Trần Ninh, thì thầm: “Thiếu soái, tôi vừa mới để ý rằng người phụ nữ đã xúc phạm thiếu phu nhân hiện đang ở phòng số 001.”
Trần Ninh nghe thấy điều này liền nhận ra phòng số 001 là cố ý chống đối anh và Tống Sính Đình.
Anh ra giá không chút do dự: “80 triệu!”
Cả Tống Sinh Đình và Điển Chử đều sửng sót!
Tống Sính Đình ngây người ra: “Chồng, anh!”
Trần Ninh cười nói: “Không sao, chút tiền này coi như chúng ta dùng để giúp đỡ trẻ em khiếm thị.”
Trong phòng số 001.
Tần Vô Song ra giá 50 triệu, muốn mua cặp nhẫn kim cương tặng cho Hạ Phìỉ Phi.
Anh ta cứ tưởng rằng mình ra giá 50 triệu đã rất hậu