Bất tri bất giác, Trần Ninh đã bị lão Diêm đưa về hỗ trợ điều tra hơn 10 ngày.
Đã sắp đến ngày 7 tháng 8, chỉ còn hai ngày nữa là hôn lễ của Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Mặc dù thời gian này Tống Sính Đình cùng người nhà đang chuẩn bị cho hôn lễ, nhưng nổi lo của cô và người nhà càng lúc càng nặng nề, thậm chí có lúc nữa đêm lấy nước mắt rửa mặt.
Gần đây truyền ra rất nhiều tin tức, bên ngoài đều nói Trần Ninh giết người bị bắt rồi, lần này Trần Ninh coi như xong.
Tống Sính Đình đã thử đến gặp Trần Ninh, nhưng mỗi lần cô đến An ninh quốc gia đều sẽ bị cự tuyệt, nói Trần Ninh không thể gặp bắt kì ai.
Cô chỉ có thể thất thần ra về, cùng người nhà yên lặng chờ đợi.
Tần Phương Hoàng âm thầm khuyên Tống Sính Đình tạm dừng việc chuẩn bị hôn lễ, cô cảm thấy Trần Ninh dính vào chuyện của Tần thiếu thật sự rất phiền toái, dựa theo tình hình trước mắt, phỏng chừng trong thời gian ngắn lão Diêm sẽ không thả người.
Tống Sính Đình lại cự tuyệt!
Cô nhẹ giọng nói: “Trần Ninh đã nói vào ngày 9 tháng 8 lúc chúng tôi kết hôn anh ấy sẽ xuất hiện.
Chuyện anh ấy đã hứa với tôi đều có thể làm được, tôi tin tưởng anh ấy nhất định sẽ trở về đúng hạn.”
Thành phố Trung Hải, bên trong một căn phòng bí mật.
Sân nhỏ bên trong vô cùng đơn giản lại thanh tỉnh.
Nhưng không ai biết rằng xung quanh đây bó trí vô số các trạm gác ngầm, hơn nữa máy chục hộ dân xung quanh đều là người An ninh quốc gia cải trang.
Trần Ninh mấy ngày nay đều ở đây.
Lúc này, Trần Ninh đang cùng lão Diêm đánh cờ vây.
Thần sắc lão Diêm ngưng trọng, Trần Ninh lại ra vẻ thản nhiên bình tĩnh.
Bai Trần Ninh đặt mạnh một quân cờ trắng lên bàn cờ, khẽ mỉm cười nói: “Lão Diêm, ông lại thua rồi.”
Lão Diêm ngắng đầu, cười khổ: “Kỳ nghệ của Thiếu soái xem ra tôi đã hoàn toàn lãnh hội đủ.”
Đúng lúc này, phó thủ của lão Diêm —- Vương Hạc mang theo máy tên thủ hạ từ bên ngoài tiền vào: “Lão Diêm!”
Lão Diêm ngẳng đầu: “Tiểu Vương, cậu đến rồi à?”
Vương Hạc nói: “Tôi vừa từ Kinh thành gắp rút trở về, còn mang theo một nhân chứng quan trọng.”
Nhân chứng?
Trần Ninh khẽ nhíu mày!
Trần Ninh nhìn Diêm Thanh, bình tĩnh nói: “Có người muốn vu khống tôi, hay là do ông có mưu đồ muốn tìm người gánh trách nhiệm chuyện của Tần thiếu?”
Diêm Thanh hừ lạnh: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Cậu đã không muốn thành thật, tôi đành phải đi xin chỉ thị của lão Quốc chủ, cầu ngài ấy cho tôi ít quyền lực, để tôi có quyền thẳm vấn cậu!”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Khẳng định có kẻ sai người vu khống tôi, trách không được trong khoảng thời gian này ông không điều tra ra cái gì, hóa ra là ông căn bản không có điều tra.”
“Ông cùng kẻ hại chết Tần thiếu là cùng một người, mục đích là muốn đưa tôi ra gánh tội thay?”
Diêm Thanh nghe vậy, sâu trong ánh mắt xuất hiện hoảng hốt.
Bắt quá ông ta rất nhanh trấn định, hừ lạnh nói: “Nếu Trần Ninh cậu đã không muốn khai, tôi chỉ có thể đi gặp lão Quốc chủ, để ngài ấy trao quyền xử lý cậu.”
Đêm đó, Diêm Thanh đã gọi đến lão Quốc chủ Tần Hằng, tường thuật lại tiến triển cuộc điều tra.
Diêm Thanh tỏ vẻ hiện tại đã có Hạ Phỉ Phỉ làm chứng, trước khi Tần thiếu gặp chuyện không may từng cùng Trần Ninh phát sinh tranh chấp, Trần Ninh tuyên bố muốn lấy mạng Tần thiếu, đêm đó Tần thiếu liền mắt tích.
“Nhưng cậu ta thề thốt chống chế, không chịu nhận tội.”
“Tôi khẩn cầu ngài giải trừ chức vị thống soái Bắc Cảnh của cậu ta, đồng thời giao cho tôi quyền thẩm vấn cậu ta, tôi nhất định sẽ khiến cậu ta khai ra.”
Tần Hằng cầm điện thoại ngồi trên sô pha trong thư phòng, khóe miệng hơi cong lên, ngữ khí bình tĩnh: “Ông xác định là Trần Ninh?”
Diêm Thanh nói: “Tuy rằng không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng tôi cơ bản đã xác định chính là cậu ta.”
Tần Hằng nói: “Đề nghị của ông tôi sẽ xem xét.”
Diêm Thanh nghe vậy liền sửng sót, thầm nghĩ lão Quốc chủ vậy mà còn muốn xem xét? Lẽ nào lão Quốc chủ cũng kiên ky thân phận của Trần Ninh, không dễ dàng động đến anh?
Có lẽ, lão Quốc chủ chỉ muốn bố trí trước một chút, mới chính thức bắt đầu bắt Trần Ninh!
Nghĩ vậy, Diêm Thanh liền cung kính nói: “Vâng, thuộc hạ đợi chỉ thị của Quốc chủ.”
Tin tức Thiếu soái bị Diêm Thanh bắt đi cứ thế