Lâm Tiêu, Tiêu Hồng và những tên vệ sĩ cười đắc ý.
Đúng là Lâm lợi hại, sau khi lôi cái thân phận Lâm gia thì Trần Ninh- người vừa hạ gục những tên vệ sĩ khi nãy đã trực tiếp đồng ý quỳ xuống xin lỗi.
Lâm Tiêu nhìn Trần Ninh vẻ mặt đắc thắng, cười lạnh: “Vậy hai người còn không mau quỳ xuống xin lỗi chó cưng của tao?”
Anh bình tĩnh nói: “Có vẻ cậu hiểu lầm ý tôi rồi.
Tôi nói có thể xin lỗi, nhưng không phải là tôi quỳ xuống xin lỗi các người, mà là các người quỳ xuống xin lỗi bác ấy.
Như vậy tôi có thể tha cho cái mạng chó của các người.”
Cái gì!
Lâm Tiêu, Tiêu Hồng và đám vệ sĩ sững sờ!
Những hành khách xung quanh đều không khỏi ngây người.
Ngay cả Hoàng Hữu Dân cũng kinh ngạc nhìn Trần Ninh, hóa ra người anh nói quỳ xuống xin lỗi không phải là Trần Ninh, mà là đám người Lâm Tiêu.
Điều này quá điên rồ!
Lâm Tiêu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu ta vừa giật mình vừa phẫn nộ.
Rõ ràng Trần Ninh biết cậu ta là người của Lâm gia, thế mà anh dám bắt cậu ta quỳ xuống xin lỗi.
Vô lý! Hoàn toàn vô lý!
Lâm Tiêu chế nhạo: “Mày dám bắt tao quỳ xuống sao?
Đắc tội với Lâm gia của bọn tao thì mày đừng nghĩ đến việc sống sót rời khỏi Bắc Lãnh!”
Anh lạnh lùng đáp trả: “Trong mắt tôi, Lâm gia các người chẳng là cái thá gì.
Dù gì các người đã không muốn quỳ, vậy thì tôi sẽ để người khác giúp các người.”
Trần Ninh nói xong liền gọi người đến.
Ngay lập tức, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ xuất hiện, đằng đằng sát khí lao đến phía Lâm Tiêu.
Lúc này đám người Lâm Tiêu mới biết Trần Ninh còn có thuộc hạ bên cạnh.
Vài người bọn chúng sao có thể là đối thủ của Điển Chử và Bát Hồ Vệ? Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ bọn chúng đã nhận hai cái tát nặng nề vào mặt, miệng đầy máu và đầu óc choáng váng.
Phịch…
Bắp chân của nhóm người Lâm Tiêu bị đá mạnh, cả lũ quỳ xuống trên boong tàu mà kêu thảm thiết.
Hoàng Hữu Dân và những người trên thuyền đều sửng sốt, vậy mà có người dám ở thành phó Bắc Lãnh dạy dỗ Lâm Thiếu như vậy.
Anh nhìn Lâm Tiêu và những tên khác đang đầy đau đón, anh nói một cách thờ ơ: “Từ đây đến Bắc Lãnh còn ba tiếng đồng hồ, các người cứ quỳ gối đến khi đến thành phố Bắc Lãnh.
Nếu ai dám đứng lên trước, thì bỏ lại đôi chân.”
Lâm Tiêu mặt đầy máu, cậu ta rung lên vì tức giận, cắn chặt môi và chỉ có một ý nghĩ trong đầu: Mày dám làm ra chuyện này với tao, tụi mày sẽ phải chết khi vừa đặt chân đến Bắc