Làm thế nào Lương Phi Bằng có thể chống lại sức mạnh của Điển Chử?
Lương Phi Bằng cảm thấy bàn tay của Điển Chử nặng như cả ngọn núi.
Cả người ông ta không tài nào đứng vững được, trực tiếp quỳ xuống, đầu gối đập xuống đắt, cảm giác đau đớn đến nỗi biểu cảm trên mặt ông ta trở nên méo mó, nước mắt cũng chảy cả ra.
Trần Ninh nhìn Lương Phi Bằng đang quỳ trước mặt anh, lạnh nhạt nói: “Ông là cái gì mà dám xưng tôi là bạn, ông nghĩ mình xứng sao?”
Lương Phi Bằng nghe xong những lời này, ông ta vừa hỗ thẹn vừa phẫn nộ, trong lòng hận Trần Ninh đến chét.
Tất cả sự sỉ nhục mà ông ta phải chịu đựng trong suốt cuộc đời còn không bằng những lời dạy dỗ mà ông ta đã học được từ Trần Ninh đêm nay.
Tuy rằng ông ta bị Trần Ninh đánh bại một cách thảm hại, nhưng trong lòng ông ta vẫn không phục.
Ông ta tính toán, Lương gia có vô số mối quan hệ ở Bắc Lãnh, dưới tay vẫn còn một số lượng lớn thuộc hạ.
Chỉ cần vài phút là có thẻ tiêu diệt tên nhãi Trần Ninh.
Lúc này ông ta bỗng ngẳắng đầu lên, hậm hực nói với Trần Ninh: “Nhóc con, ở Bắc Lãnh, cậu là người đầu tiên dám xúc phạm Lương gia chúng tôi như thê này đây.
Tôi nhât định sẽ khiến cậu phải hồi hận!”
Trần Ninh vừa tính trả lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động cơ xe.
Hóa ra có hàng chục chiếc ô tô đang dừng trước cửa Hoàng gia làm ầm ï lên.
Hơn trăm tên đàn ông hung hãn lao xuống từ trên xe.
Những người đàn ông này có trang phục khác nhau, trên tay đều mang theo một thanh kiếm samurai dài và hẹp, ai ai cũng tràn đầy sát khí.
Một nam quý tộc mặc áo khoác lông, ôm bên mình một cô gái trẻ đẹp, xuất hiện đi đầu trong đám người này.
Nam thanh niên khoác áo lông đó chính là Lâm Tiêu, người đã thả chó lên tàu để săn tìm Hoàng Hữu Dân và sau đó bị Trần Ninh xử lý.
Cô gái trẻ bên cạnh Lâm Tiêu nghiễm nhiên là bạn gái Tiêu Hồng của cậu ta.
Một người thuộc hạ của Lâm Tiêu với vết sẹo trên mặt kính cẩn nói với Lâm Tiêu: “Lâm thiếu gia, người mà anh muốn tìm, bọn họ đang ở bên trong.”
Lâm Tiêu híp mắt, ngạo nghễ nói: “Tiền vào!”
Lâm Tiếu ôm theo Tiểu Hồng bên mình, dẫn mặt sẹo và hơn trăm thuộc hạ khác, hùng hỗ tiến vào sân trước đổ nát của Hoàng gia.
“Này, đây chẳng phải là ông Lương và chồng tương lai của em gái tôi, Lương Khang hay sao?”
đằng sau cậu ta.
Khuôn mặt của cả bai người tái đi vì sọ hãi.
Hoàng Hữu Dân không thể ngừng suy nghĩ trong lòng: “Chết rồi, Lâm gia đã kéo đến tận nhà, lần này xong đời thiệt rôi.”
Lâm Tiêu còn chưa đỡ được hai cha con họ Lương đó lên, Trần Ninh đã lạnh lùng lên tiếng: “Tôi chưa có cho phép họ đứng dậy!”
Cánh tay đang vươn ra của Lâm Tiêu bỗng chốc dừng lại.
Cậu ta quay đầu lại, cười toe toét nhìn Trần Ninh: “Này nhóc, mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tới Bắc Lãnh rồi mà mày còn dám nói chuyện với tao bằng cái giọng điệu này.”
Tiêu Hồng ở bên cạnh xúi giục: “Lâm thiếu gia, anh nói nhảm với lũ hạ đẳng này làm chi? Bọn chúng dám bắt chúng ta quỳ trên tàu, giờ phải mau dạy dỗ lại bọn chúng mới được!”
Lâm Tiếu mỉm cười hỏi cô ta: “Cục cưng, em muốn xử