Hơn nữa mấy người Mã Hàn đều là nhân viên có chức vụ cao ở tập đoàn Ninh Đại, đạo đức đều rất tốt, không đến mức đi nhìn trộm người khác.
Tống Sính Đình quay đầu lại nhìn Ngưu Thiên Sơn, khéo.
léo nói: “Ngưu tiên sinh, tôi thấy chuyện này là có hiểu nhằm…”
Ngưu Thiên Sơn cười gằn: “Nói láo, cô đang nói tôi đổ oan cho mắy người này sao?”
Tống Sính Đình nói: “Tôi không có ý đó…”
Ngưu Thiên Sơn hừ lạnh: “Đừng có giở trò với tôi, bây giờ tôi sẽ làm mấy người bọn họ phải thừa nhận, rốt cuộc có phải bọn họ nhìn trộm vợ của người ta tắm hay không?”
Nói xong, ông ta liếc mắt ra hiệu với máy thuộc hạ ở xung quanh.
Có mấy người đàn ông lập tức bước lên, thẳng tay đẩy ngã Mã Hàn, mấy người khác giữ tay chân Mã Hàn lại.
Một người đàn ông hung dữ cầm một con dao tới, cười gắn hỏi: “Anh Ngưu của bọn tao hỏi, mày có nhìn trộm vợ: của anh Ngưu tắm không?”
Mã Hàn sợ hãi nói: “Tôi không…”
Mã Hàn còn chưa nói hết, người đàn ông hung dữ kia cầm con dao kia đã nhanh như chớp đâm một dao vào đũng quần của Mã Hàn.
Con dao sắc bén đâm xuyên qua quần của Mã Hàn, chỉ cách chỗ đó của Mã Hàn chưa tới hai xăng-ti-mét.
Thậm chí Mã Hàn còn có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ con dao dưới đũng quần!
Anh ta sợ đến nỗi run cầm cập, sắp sợ tới nỗi tè ra quần rồi.
Người đàn ông hung dữ kia cười gần nói: “Anh Ngưu của bọn tao hỏi lần cuối cùng, mày trả lời cho cẩn thận, nếu không lần sau dao của tao sẽ không đâm lệch đâu.”
“Rốt cuộc, mày có nhìn trộm vợ của anh Ngưu tắm không?”
Mã Hàn sợ đến nỗi hàm răng run cả lên, run lẫy bẩy nói: “Có có có, tôi nhìn, tôi nhìn lén, hu hu…”
Mã Hàn nói xong, khóc òa lên.
Vừa vì sợ, vừa là bị oan.
Đám người Ngưu Thiên Sơn thấy vậy thì vẻ mặt rất đắc ý, nhìn nhau mà mỉm cười.
Người đàn ông hung dữ kia lại cầm dao ép hỏi mấy nhân viên khác của tập đoàn Ninh Đại.
Mấy người khác cũng gần giống như Mã Hàn vậy, dưới sự uy hiếp của người đàn ông hung dữ kia, bị ép phải thừa nhận mình nhìn trộm.
Ngưu Thiên Sơn híp mắt mỉm cười nhìn Tống Sính Đình: “Người đẹp chủ tịch, cô xem, thuộc hạ của cô đã thừa nhận cả rồi, cô nói, món nợ này nên tính thế nào đây?”
Tống Sính Đình lạnh mặt, cô biết mình gặp phải thổ phỉ Ti rồi.
Nếu đám thổ phỉ này của Ngưu Thiên Sơn đã cố tình giăng bẫy, thì có nói đạo lý với bọn họ cũng không có tác dụng.
Vì vậy, cô định nhân nhượng cho qua chuyện, dùng tiền để giải quyết.
Ngưu Thiên Sơn nói tới đây, ánh mắt đảo qua trên người Tống Sinh Đình và Tần Phượng Hoàng.
Ông ta xấu xa mỉm cười: “Ha ha, nhưng cũng chẳng sao.
cả, chúng tôi chịu thiệt một chút, hai người đẹp đây thay vợ của bọn họ, cởi sạch đồ xuống cho chúng tôi thưởng thức, thì món nợ này coi như xong.”
Dút lời, mấy trăm tên thuộc hạ sau lưng Ngưu Thiên Sơn cũng không nhịn được mà ha ha bật cười.
Tống Sính Đình và Tàn Phượng Hoàng giận dữ ra mặt!
Tống Sính Đình cố nén lửa giận: “Các người đừng có quá đáng, chúng tôi sẽ