Sau khi mãn hạn, Lang Thanh cũng không dám ở lại Bắc Cảnh nữa, chạy đến Tô Hàng ở Đông Hải, một lần nữa tạo địa bàn.
Nhưng anh ta vạn lần không ngờ tới chính là hôm nay lại đụng trúng Trần Ninh!
Càng khủng khiếp chính là Trần Ninh còn nhớ anh ta.
Người bình thường có thể được Thiếu soái nhớ mặt, có thể gọi là vinh quang lớn.
Nhưng Lang Thanh bị Trần Ninh nhớ mặt, cảm giác so với bị Diêm Vương nhớ mặt còn đáng sợ hơn.
Đám thuộc hạ của Lang Thanh nhìn thấy Trần Ninh dám dùng ngữ khí như vậy với chuyện với lão đại mình thì tức giận, ầm ầm gào lên.
“Tiểu tử, mày dám nói chuyện với lão đạo bọn tao như vậy, lão tử giết chết mày!”
Lý Vãn Tình cũng khiếp sợ.
Trần Ninh ngồi trên ghế, hờ hững nhìn Lang Thanh, lạnh lùng nói: “Đây là lần thứ hai anh rơi vào tay tôi đi?”
Lang Thanh không dám ngắng đầu, lạnh run nói: “Đúng vậy!”
Mặt Trần Ninh không chút thay đổi nói: “Như vậy phải xử thế nào đây?”
Âm thanh Lang Thanh run lên: “Mặc cho Trần tiên sinh ngài xử lý…”
Trần Ninh nhả ra một ngụm khói, thản nhiên nói: “Mỗi người bẽ gãy một cánh tay, sau đó cút.
Tôi lười so đo với các người.”
Bẻ gãy một cánh tay!
Trừng phạt này quá dọa người!
Nhưng Lang Thanh nghe xong lại như được đại xá, vội vàng đáp vâng.
Sau đó, hắn cầm lấy một ống sắt ở bên người, hung hăng đánh mạnh vào tay trái của mình!
Răng rắc!
Một tiếng xương gãy khiến da đầu người khác rung lên, Lang Thanh tự đánh gãy một tay của mình tại chỗ.
Tròng mắt Cố Kim Sinh đã muốn rớt ra!
Lý Văn Tình nghe vậy cũng che miệng lại, thiếu chút nữ hét thành tiếng.
Nhóm người ở ngoài nghe mệnh lệnh của Lang Thanh cũng tự bẻ gãy một tay mình.
Tiếng xương gãy cùng tiếng hét thảm